Tình yêu thật sự không phải là cảm xúc, dù nó thường đến cùng những cảm xúc mạnh đến mức làm con người choáng ngợp. Tình yêu không thể kéo dài nếu hai người chỉ có cảm xúc với nhau.
Sự hiểu biết lẫn nhau mới là nền tảng của tình yêu thật sự. Bạn có thể “phải lòng” một chàng trai ( cô gái ) thậm chí chưa bao giờ nói chuyện. Nhưng để có một tình yêu thật sự, bạn cần phải tìm hiểu về người ấy. Bởi biết về tư cách và cá tính người mình yêu là vô cùng quan trọng.
Cùng chung một mục đích sống sẽ giúp cho bạn và người ấy...
Phải chăng là khi tim bạn đập nhanh, lòng bàn tay bạn ướt đẫm mồ hôi, giọng nói bạn phải chạy theo mới có thể bắt kịp với nhịp đập trái tim nơi lồng ngực? Đó chưa phải là yêu… Chỉ là THÍCH.
Phải chăng là bạn không thể giữ cho mắt và tay bạn rời khỏi họ? Đó chưa phải là yêu… Chỉ là SỰ THÈM MUỐN.
Phải chăng là bạn luôn hãnh diện và háo hức muốn khoe họ với mọi người vì họ rất tuyệt? Đó chưa phải là yêu… Chỉ là MAY MẮN....
Từ lúc nào tụi mình đã thôi không còn lãng mạn nữa. Tớ bắt đầu thèm đọc những tin nhắn một thời tớ luôn miệng chê…sến. - Nhớ cậu lắm!
- Ừ, tớ cũng nhớ cậu lắm!
Tin nhắn được gửi trả lại tớ, chỉ vài chữ thêm bớt ở đầu và đuôi. Nhớ tớ thật, hay chỉ là một hành động…báo cáo thụ động mà thôi?
Cậu lúc nào cũng là một chàng trai đáng yêu và rất đáng để tự hào. Ba mẹ, thầy cô, bạn bè và cả tớ, tự hào vì có cậu. Những bằng khen, huy chương thành tích gom góp từ các giải thể thao hay những kì thi học sinh giỏi giăng...
Anh lại nói dối,em biết anh lại nói dối em nhưng em giờ em không bận tâm đến việc anh nói dối em nữa rồi cũng như việc em không thấy buồn nữa mỗi khi nhìn thấy anh..trước kia mỗi khi nhìn thấy anh con tim em lại nhói đau,những kỉ niệm lại tràn về và em lại khao khát được quay lại quá khứ..ngày ấy em cảm thấy mình thật hạnh phúc và em thấy cảm thông với những người bất hạnh vì chia tay người yêu hay yêu đơn phương mà không được đáp lại..nhưng giờ thì em cũng như họ mà chẳng biết có ai cảm thông với em nữa...
Hôm nay, có một người hỏi em rằng, làm thế nào em có thể giữ vững mối quan hệ của chúng mình khi anh ở xa em.? Em không có câu trả lời cho câu hỏi quá khó đó. Bởi vì thực sự, em không hề giữ nó – mối quan hệ của chúng ta. Em chỉ đợi chờ anh trở về, bằng tình yêu của em không hề lay chuyển, theo thời gian và trong khoảng cách xa xôi ấy. Với một niềm tin thấp thỏm rằng, bởi vì em yêu anh, rất yêu anh, nhất định, anh sẽ trở về bên em.
Em thực sự đã chẳng thể làm gì, để giữ tình yêu ngọt ngào như những ngày đầu mới trao nhau nồng ấm. Em đã sai nhiều, rất nhiều… nhất là khi em nóng giận....
Không hiểu sao lúc bắt đầu nhận lời yêu anh, cũng là lúc em luôn tự hỏi: Mình sẽ chia tay vì lý do gì? Nhưng em không cố gắng chuẩn bị cho cái ngày chia tay ấy.
Em biết, anh không tin vào cái gọi là “yêu mãi”. Em đã từng tin, em đã kiếm tìm, và càng tìm càng mất niềm tin. Yêu thì yêu thôi, nghĩ xa xôi mà làm gì. Anh đã nói với em như thế. Nhưng đừng nghĩ xa xôi về cái ngày mai hạnh phúc, thì xin anh cũng đừng nghĩ về ngày mai anh nói chia tay nữa được không?
Em luôn yêu ai đó bằng tất cả những gì em có thể. Những việc em làm trong lúc yêu nhau, là những thứ duy nhất em làm...
Em Suy sụp Thật rồi anh Ạ :( E kô hiểu e đag làm Gì nữa ... Chắc bởi vì yêu a Quá mất Rồi .................................................. ..... Lòg íck kỉ của E đã Lấp đi lòg Tự trọg .. khi Ta yêu nkau E đã đẩy lòg Tự trọg LÊn quá Cao để Giờ đây Mỗi ng` 1 con đườg :-j . E suy Nghĩ nhiỀu lắm , Từ NGày xa a E đã biết A qan trọg vs' E thế Nào . Miệg nói kô Cần a n* đằg sau Câu nói đấy E thực sự Muốn Với a lại LẮm Muốn ôm a thật chặt...
Ngồi bên anh nhưng sao nước mắt em rơi Em đã cố không cho tiếng khóc thành lời Chẳng bởi vì anh đã quá yêu em ngọt ngào Để giờ đây quay lưng đắng cay Ngồi bên anh nhưng sao nước mắt cứ rơi Em đã cố không cho nước mắt vẫn tuôn trào Em sẽ đợi anh đi, sẽ khóc thật nhiều Tuy nhìn nhau mà hai chúng ta cứ như người vô hình Nhật ký, ngày... tháng... năm... Chào anh! Lâu quá mình không gặp. Hôm qua tình cờ em xem lại bộ phim, không biết tại sao bỗng nhiên em đã khóc, có lẽ do bộ phim quá lãng mạn hay...
Có một chàng trai bị bệnh ung thư. Chàng mới 19 tuổi, nhưng có thể chết bất kì lúc nào vì căn bệnh quái ác này. Suốt ngày, chàng trai phải nằm trong nhà, được sự chăm sóc cẩn thận đến nghiêm ngặt của bố mẹ. Do đó, chàng trai luôn mong ước được ra ngoài chơi, dù chỉ một lúc cũng được.
Sau rất nhiều lần năn nỉ, bố mẹ cậu cũng đồng ý. Chàng trai đi dọc theo con phố- con phố nhà mình mà vô cùng mới mẻ- từ cưả hàng này sang cửa hàng khác. Khi đi qua một cưả hàng bán CD nhạc, chàng trai nhìn qua cưả kính và thấy một cô gái. Cô gái...
Họ là 2 sinh viên yêu nhau nhưng gặp sự phản đối mạnh mẽ từ phía gia đình nhà cô gái. Sau một năm, anh tốt nghiệp và quyết định đi du học. Trước khi ra đi, anh đã cầu hôn với cô gái : "Anh biểu lộ tình cảm của mình bằng lời nói không hay, nhưng tất cả những gì mà anh biết là anh yêu em. Nếu em chấp nhận anh, anh sẽ luôn bên cạnh và chăm sóc em suốt quảng đời còn lại. Về phía gia đình, anh sẽ cố gắng hết sức thuyết phục gia đình em đồng ý. Em thuận ý làm vợ anh chứ ?".
- Alo - Gì hả anh? - Chia tay đi - ...... - Im lặng là đồg ý nhé ! Từ mai chẳg còn là n.y của nhau đâu ...
Cô bất ngờ….lắp bắp…k thành lời:
- Lý do ? Em làm gì sai à ? - Không.. - Thế vì lý do gì, chúg ta qen nhau 3 năm cơ mà, chia tay như thế là sao hả anh ... - Thích - Anh nói như thế mà đc à ? Em có làm gì sai thì anh phải nói chứ ? - Chẳg gì cả …chán rồi…hết yêu…. Chia tay thôi, tuổi trẻ mà.
Một cảm giác chạy xẹt qua người cô . Hẫng ! Ngỡ ngàg ! Lòg tự trọg như bị dao cứa vào !
Những ai đã từng trải qua đổ vỡ, những ai đã một lần biết đến đau khổ của tình yêu thì chắc chắn sẽ hiểu được rằng: Tình yêu thật mong manh, khó nắm giữ, khó biết trước được tương lai…
Em và anh – hai con người đã trải qua mọi cung bậc tình cảm, đã đi qua những đổ vỡ, gặp nhau và cảm nhận được tình cảm của cả hai dành cho nhau là quá lớn, và đến với nhau…
Với em, những tháng ngày đó là hạnh phúc nhất của cuộc đời, bởi em được sống trọn vẹn với trái tim mình nhất, yêu và được yêu…
Hạnh phúc, tình yêu là không nuối tiếc, dẫu để có được nó em...
Em đã sẵn sàng buông tay anh ra... Thực sự phải buông thôi bởi vì em đã mệt nhoài, bước chân em nặng trĩu, cánh tay em đã mỏi nhừ, theo những ngày tháng chạy theo cái bóng của anh, và giờ đây em đã tự nhủ với mình rằng em đã sẵn sàng rồi... sẵn sàng cho cái việc mà em nghĩ em sẽ chẳng bao giờ làm được đâu, đó là buông tay và ra đi ...
Buông tay anh ra là sẽ không nắm tay anh nữa, cũng có nghĩa là mất đi chỗ dựa, như thế em sẽ ngã, nhìn em ngã anh có xót xa không? Buông tay anh ra nghĩa là không còn có anh, mất đi cái hơi thở của những ngày qua. Có lẽ sẽ chết trong cái nỗi đau đang dày...
Tình yêu của chúng ta - cái thứ gọi hoa loa là tình yêu thế thôi, chứ thật ra nó ko khác gì một trò chơi...
Cái thứ hạnh phúc mà người ta thường gọi đối với em và anh chỉ là những sự giả dối và nhất thời !
Nhưng ko hiểu từ lúc nào em lại bị trò chơi đó thu hút đến như vậy....
......ko hiểu từ lúc nào trò chơi này lại làm em đau đến như vậy , ko hiều từ lúc nào trò chơi này lại làm em tuôn ra những giọt nước mắt trong ngu ngơ, hụt hẩng như thế !
Lần đầu tiên em yêu một người mà ko hi vọng, ko trông mong, ko cần đến !
Em , vờ rằng đang rất ổn , rất hạnh phúc , rất bình yên ...rất " bất cần "...nhưng thực sự nhìn lại , lòng em đang nổi bão dậy sóng...!
Những lúc nước mắt chực trào...lưng tròng nhưng không bật được thành dòng , những lúc chân run như muốn bước không nổi , trái tim như đập loạn xạ ... tan nát thì em phải làm gì ...để có thể vỗ về tất cả , được đây ?!
....
Có người đã từng bảo , em chỉ toàn viết những thứ buồn bã ! Luôn dặn em phải sống tốt , sống vui ...!
Em à ! đã qua rồi cái lúc anh còn yêu em, anh còn mong bên em. Giờ tất cả những cảm xúc và tình yêu của anh sẽ mãi dấu dưới vỏ bọc của 1 người bạn luôn bên em, em à......
Em đâu nầo có biết. Làm bạn với ng mình từng yêu là điều khó khăn nhất anh từng làm ko.... Anh không biết phải như thế nào để là bạn, phải như thế nào để vẫn lo cho em mà ko làm em thấy phiền.... Anh chỉ biết nhắn tin mà thôi