Diễn Đàn Vân Đồn

Nơi giao lưu, kết bạn và cùng nhau thể hiện cá tính

Tự động đăng nhập lần sau

Bài gửi sau cùng

»Máy đo độ đụcvuonghoang2388 Tue 17 Nov 2015, 14:39
»Dưỡng đo, căn lá giá rẻvuonghoang2388 Sun 15 Nov 2015, 14:31
»Máy dò kim loại cầm tayvuonghoang2388 Thu 12 Nov 2015, 14:43
»Phụ kiện cửa kính phù hợp để lắp đặt cửa đẩyduancuacuon Tue 10 Nov 2015, 16:51
»Bút camera, camera bút, camera ngụy trangvuonghoang2388 Tue 10 Nov 2015, 08:40
»Máy hiệu chuẩn âm thanh, thiết bị hiệu chuẩn âm thanhvuonghoang2388 Tue 10 Nov 2015, 08:37
»Những thông số quan trọng của bản lề sàn ADLER A- 2000duancuacuon Fri 30 Oct 2015, 10:30
»Sửa khóa cửa cường lực ở đâu Hà Nội tốt nhất?duancuacuon Thu 29 Oct 2015, 15:11
»Bản lề sàn Newstar Hs-233Zduancuacuon Wed 28 Oct 2015, 14:35
»Nhận cung cấp phụ kiện VVP số lượng lớnduancuacuon Tue 27 Oct 2015, 18:28

Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Chủ đề mới hơn

Chủ đề cũ hơn

Thành viên cấp 1

··¤°ღ-‘๑’-♂♥♀-‘๑’-ღ°¤··

··¤°ღ-‘๑’-♂♥♀-‘๑’-ღ°¤··
Thành viên cấp 1


Gửi người tôi yêu hơn chính bản thân mình… (Ảnh minh họa)
Anh đã thức nhiều đêm ròng mà vẫn không nghĩ được mình đã làm sai chuyện gì. Rồi anh cũng không hiểu ra nhưng vẫn để cho em thời gian để em suy nghĩ…

Thời gian thật nhanh phải không em, chớp mắt như thế đã gần 2 năm rồi. Anh nhớ lại cái ngày trời Hà Nội tháng 11 rét run từng cơn gió thổi bên tai lạnh như cắt phả vào mặt làm cho môi run lên vì lạnh lúc đó em ngồi sau xe (em chưa nhận lời làm người yêu anh), anh mới nói đùa : "Em ơi ở nhà lạnh em có đắp chăn không? Sao trời lạnh thế này mà có cái chăn 37*C mà em không đắp". Lúc đó em thật sự không hiểu anh nói gì chỉ cười trừ, rồi anh lại đèo em về cố gắng ưỡn mình ra phía trước để che gió cho em đằng sau đỡ lạnh cứ thế cứ thế anh đèo em về. Rồi khi về anh cũng vẫn online như mọi lần để có thể đọc được những dòng chữ bé bé xinh xinh của em hỏi:" Anh đã về chưa, đi đường có lạnh không?". Chỉ là một chút quan tâm nhưng anh thấy ấm áp như nắng mùa thu toả xuống thảm cỏ xanh vậy.

Rồi anh lấy hết can đảm nói với em là: "Anh yêu em, anh yêu em từ rất lâu rồi từ khi thấy em đi cùng người khác, từ khi thấy em thích người bạn thân của anh". Anh cũng đã kể cho em anh lặng lẽ chờ em, quan tâm em nhưng không để em biết. Rồi khi người ta bỏ rơi em anh chỉ muốn chạy ngay đến bên em để nói rõ mọi điều mà anh ấp ủ bấy lâu, nhưng hình như lý trí lúc này của anh đã dậy cho anh một điều phải đợi phải đợi em ổn định trở lại phải đợi em thêm một thời gian nữa. Hình như anh đã đúng với quyết định của mình. Rồi cuối cùng sau thời gian kiên trì và hình như em cũng đã để ý đến anh, anh cảm thấy mình thật hạnh phúc dù là một tia hi vọng nhỏ nhoi chiếu sáng cuối đường thôi anh vẫn quyết tâm mở cánh cửa đấy bằng được.

Khoảng thời gian yêu em chắc có lẽ anh sửa đổi mình nhiều nhất, anh biết nghĩ về gia đình hơn, biết quan tâm đến nguời khác hơn, biết chia sẻ và cảm thông hơn, không chơi những trò vô bổ như trước anh và lũ bạn hay chơi. Mình đã trải qua thật nhiều chuyện phải không em, anh còn nhớ vào ngày Valentin đầu tiên của 2 đứa trời lạnh lắm nhưng mà không hiểu sao hôm đấy anh lại dẫn em lên cái cầu vượt để tặng em quà hình như lúc đấy anh đi trong vô thức. Anh tặng em 2 món quà một cái khăn len và một cái áo len. Lúc đấy em có hỏi: "Vì sao anh tặng em nhiều quà thế?" anh trả lời "Vì anh có mỗi mình em là bạn gái thôi nhưng chắc có nhìêu người tặng quà lắm nên anh phải chuẩn bị 2 món quà" lúc đấy em khóc và ôm anh nói "em cũng chỉ có mỗi mình anh thôi". Lúc đấy nhìn 2 hàng nước mắt của em mà lòng anh vừa thương vừa sung sướng.



Anh vẫn tôn trọng quyết định của em dù có là điều gì đi nữa anh vẫn yêu em… (Ảnh minh họa)

Rồi một kỉ niệm nữa có một lần trời lạnh lắm nhưng không hiểu hôm đấy nhà em có chuyện gì em bắt xe buýt đi lòng vòng rồi ra vườn hoa ngồi khóc một mình và nhắn tin cho anh: "Giờ này nếu em còn ngoài đường anh có ra không?" anh hỏi mãi hỏi mãi mời biết em ở vườn hoa nào. Anh ra đến nơi thấy em mặc bộ pizama (anh thường gọi là bộ pimaza) và ngồi lạnh co ro ở một góc 2 hàng nước mắt lăn dài trên má. Lòng anh thấy xót xa vô cùng, từng dòng nước mắt em rơi như có mũi dao đâm vào lòng anh, anh tự trách mình sao không biết sớm để ra sớm mà để em bị lạnh và khóc như thế, anh hỏi mãi hỏi mãi mà em không nói chỉ bảo là: "Do em giành bắp ngô không được nên mới khóc và đi ra đây". Đên bây giờ anh cũng không biết đấy là thật hay giả nữa. Kỉ niệm vui buồn còn nhiều lắm nếu kể ra thì cả đêm cũng không hết phải không em.

Nhưng đến một ngày, một ngày mà anh không bao giờ nghĩ đến và sẽ chẳng bao giờ gặp phải. Một ngày em nói: "Em hết yêu anh rồi". Trời đất dưới chân anh như sụp đổ, anh lặng người không nói được câu gì, tim anh có một cảm giác khó chịu vô cùng như ai đó cầm tay bóp mạnh vào trái tim mà mình không cưỡng lại được.

Anh đã thức nhiều đêm ròng mà vẫn không nghĩ được mình đã làm sai chuyện gì. Rồi anh cũng không hiểu ra nhưng vẫn để cho em thời gian để em suy nghĩ để em quyết định một lần cuối cùng không biết khi đấy em sẽ nói gì nhưng anh vẫn tôn trọng quyết định của em dù có là điều gì đi nữa anh vẫn yêu em.

Gửi người tôi yêu hơn chính bản thân mình!

Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Chủ đề mới hơn

Chủ đề cũ hơn

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết