Diễn Đàn Vân Đồn

Nơi giao lưu, kết bạn và cùng nhau thể hiện cá tính

Tự động đăng nhập lần sau

Bài gửi sau cùng

»Máy đo độ đụcvuonghoang2388 Tue 17 Nov 2015, 14:39
»Dưỡng đo, căn lá giá rẻvuonghoang2388 Sun 15 Nov 2015, 14:31
»Máy dò kim loại cầm tayvuonghoang2388 Thu 12 Nov 2015, 14:43
»Phụ kiện cửa kính phù hợp để lắp đặt cửa đẩyduancuacuon Tue 10 Nov 2015, 16:51
»Bút camera, camera bút, camera ngụy trangvuonghoang2388 Tue 10 Nov 2015, 08:40
»Máy hiệu chuẩn âm thanh, thiết bị hiệu chuẩn âm thanhvuonghoang2388 Tue 10 Nov 2015, 08:37
»Những thông số quan trọng của bản lề sàn ADLER A- 2000duancuacuon Fri 30 Oct 2015, 10:30
»Sửa khóa cửa cường lực ở đâu Hà Nội tốt nhất?duancuacuon Thu 29 Oct 2015, 15:11
»Bản lề sàn Newstar Hs-233Zduancuacuon Wed 28 Oct 2015, 14:35
»Nhận cung cấp phụ kiện VVP số lượng lớnduancuacuon Tue 27 Oct 2015, 18:28

14082011

buông tay :((~ Empty buông tay :((~

Người đăng My Chơi Đẹp
My Chơi Đẹp
Xem thêm
Trời hôm nay không đẹp cho lắm, nhưng nó vẫn muốn đi bộ trên vỉa hè...Lang thang 1 đoạn đường khá dài...dường như là vô tận. Những hạt mưa bắt đầu rơi, lất phất. Hàng hóa trên đường đã được chủ thu dọn, mặt thoáng nét buồn vì thời tiết ẩm ương...
Trời mưa rồi!
Những bánh xe dường như chạy nhanh hơn gấp gáp hơn. Một nhịp sống lúc nào cũng xô bồ, hỗn loạn như vậy. Nó ghét, ghét cái ồn ào nơi phố thị, ghét bụi bặm, ghét tất cả những gì thuộc về nơi này. Nó thích một cái gì đó yên bình, thôi, nhẹ nhàng thôi nhưng đủ sâu sắc làm nó phải nhớ về. Để tâm hồn nó được nghỉ ngơi sau những chuyện làm nó thực sự mệt mỏi.
Mưa nên ít người ra đường đi bộ. Chỉ thấy xe, vài bác lao công vẫn làm việc chăm chỉ, một số ít người chờ xe bus và nó. Nó cứ bước đi mà chả biết đi đâu cả, đầu óc trống rỗng... Một dòng nước nhẹ nhàng lăn dài trên má mà chẳng biết đấy là nước mắt hay mưa? Tại sao nó phải khóc chứ?
Buồn à?
Ừ! Nó bị thi lại một môn vì nó thường xuyên bỏ học môn ấy để về nhà. Làm sao mà không buồn cho được!
Nhớ nhà à?
Ừ! Cũng có thể. Lúc nào chả nhớ, nhà mà, có ai là không yêu, không nhớ đâu.
Hay mệt mỏi?
Cũng chẳng biết nữa! Chỉ biết là sáng nay, nó vừa học vừa ngủ gật. Một cảm giác khó chịu đến ức chế, bực mình.
...........
Và còn quá nhiều chuyện khác đau đầu nữa...
Nó chợt nhớ về một ánh mắt thân quen , chợt nhớ về những kỉ niệm tuy không nhiều nhưng đủ để làm nó cười thật tươi mỗi khi nhớ lại. Và chợt thấy hình như có luồng gió nào lành lạnh xuyên qua tim nó làm nó se lại. Nó đang nghĩ gì thê này?
Lâu lắm rồi nó chưa khóc vì 1 thằng con trai. Sao bây giờ nó lại như thế chứ? Nó ngạo mạn nhưng cũng thật đáng thương biết chừng nào. Chân nó đau lắm, bước hơn 2 tiếng đồng hồ.
Rã rời....
Mệt mỏi.....
Một lời tạm biệt nghe thật cương quyết và cứng rắn. Nó đã hình dung về những chuỗi ngày tiếp theo. Anh sẽ không ở bên nó nữa, không chúc nó mỗi ngày mới hạnh phúc và vui vẻ. Nó cũng chẳng biết phàn nàn mọi thứ trên đời với ai....và cũng chẳng còn những vòng tay ấm áp.
Hai người một lời " Tạm biệt!", như vậy là đã hết thật rồi....
Mãi mãi chỉ là những kỉ niệm đẹp nhưng buồn. Đau rồi lại đau, chẳng thể nào né tránh.
Nó luôn tin tình yêu là thứ có thật trên đời. Nó thiêng liêng, bình dị nhưng cũng thật xót xa. Đẹp lắm nhưng buồn lắm. Ánh mắt xa xăm nghĩ lại tất cả rằng nó đã sai ư? Nó quá nhỏ nhen, ích kỷ ư? Ừ, có lẽ vậy. Có lẽ vậy mà anh và nó phải chia tay, phải xa nhau và xa nhau mãi mãi.
Tim nó đã từng một lần bị tổn thương, thật chẳng dễ dàng gì để lành lặn được như bây giờ. Vậy mà lời ấy như một con dao sắc nhọn cứa vào tim nó, da thịt nó để rồi vết thương lòng ấy không biết có thể lành được không? Hay mỗi lần trái gió trở trời lại lên cơn đau dữ dội???
Nó chợt nhớ về lời bài hát nào đó mà nó đã quên tên " Ngày mai nắng lên anh sẽ về!". Trời hôm nay âm u quá, mưa quá, chẳng biết mai bình minh có ló rạng hay không, những tia nắng rạng ngời có xuất hiện???
Mưa cứ lất phất rơi, trên đôi má nó, trên tóc nó...Mắt nó nhòe đi, mờ nhạt. Chẳng còn nghĩ được gì cả, nó chỉ thấy tiếc. Tiếc cho những sự hy vọng, niềm tin, và tiếc cho những tình cảm chân thật bị bỏ quên bởi lòng ích kỷ. Người ta thường nói Cái gì mất đi rồi mới thấy tiếc. Ừ! Có lẽ đúng. Chí ít đúng trong trường hợp của nó bây giờ.
Nơi cuối đường, anh đã không còn chờ đợi nó nữa. Không dắt tay nó nữa, Anh đã buông tay nó rồi...................

Share this post on: reddit

—sick♥ lOve—

Bài gửi Sun 14 Aug 2011, 09:04 by —sick♥ lOve—

gỚm thật :-(

My Chơi Đẹp

Bài gửi Sun 14 Aug 2011, 09:18 by My Chơi Đẹp

sexygirl đã viết:gỚm thật :-(
sao gớm hả chị :-S :-S :-S

Bài gửi  by Sponsored content

Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Chủ đề mới hơn

Chủ đề cũ hơn

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết