
Đó là một trong những suy nghĩ đầu tiên của em khi em đồng ý yêu anh. Và đến tận bây giờ, em vẫn tin vào điều ấy, vì em cũng chỉ như những người con gái khác thôi, em có một trái tim biết yêu, một tâm hồn nhạy cảm biết đau và một tình yêu mà em muốn mãi dành cho ai đó, dù nhỏ nhoi và giản đơn nhưng em cũng sẽ nâng niu trân trọng. :'x~
Anh bước vào cuộc sống của em như thế nào nhỉ? Chỉ nhớ rằng khi vẫn còn là bạn bè, mình hay khắc khẩu và mình cãi nhau, anh nói ra câu nào là em cãi lại câu ấy,anh hỏi em câu nào thì em mới trả lời anh câu ấy. Lúc ấy tất cả vẫn chỉ dừng ở Tình Bạn !! :-D
Và rồi... Không biết từ lúc nào chúng mình yêu nhau. Một tình yêu như bao đôi trai gái khác. Thời gian đầu mình yêu nhau em cảm thấy rất hạnh phúc, anh rất chiều chuộng và thương em. Em hay ốm vặt... Chỉ nghe tiếng em ho, sụt sịt là mỗi khi em cảm nhận được sự lo lắng từ anh... Em vui vì anh yêu em thật lòng... Và rồi niềm hạnh phúc ấy cứ tăng dần theo ngày tháng... Em yêu anh !!

Em đã tin vào tình yêu này.Em gạt bỏ những dư âm đã qua của anh, gạt bỏ những rào cản ngăn em đến với anh vì em thật sự biết yêu đơn giản chỉ là yêu, là khi trái tim em muốn hướng về một ai đó và ở bên người đó. Đôi khi để bảo vệ cái tình yêu mong manh này em cố dối mình rằng những việc không vui xảy ra chỉ là một giấc mộng mị mà em chưa tỉnh. Rồi chúng mình sẽ không sao, và em cất những nỗi hoang mang ấy ở rất sâu trong tim, để không một ai thấy.

Nhưng chẳng ai biết trước được điều gì... Cái gì đến thì nó sẽ phải đến...!! Anh đang muốn rời xa em

Nếu em nói rằng em không đau, không buồn, không khóc thì đó đương nhiên là nói dối. Nhưng nếu nói lòng em giờ trống rỗng, không cảm giác thấy buồn, thấy đau thì cũng chẳng sai. Em biết một phần nào đó trong trái tim biết yêu của em đã không còn như cũ. Trái tim này em đã chia nó thành 3 phần, một nửa để yêu, một phần còn lại để buồn và phần nhỏ nữa em để nó về trạng thái rỗng không. Đó là những nỗi đau chẳng bao giờ có thể phai đi...

Biết nói thế nào nhỉ,những gì đã qua giữa 2 đứa,những buồn vui, giận hờn, tất cả những kỉ niệm ở nơi đây, bóng dáng của anh, nụ cười của anh, mùi hương của anh. Nếu giờ con đường của mình phân đôi, em vẫn sẽ giữ nó lại, những gì đã qua em sẽ để dành suốt đời…
Trong thâm tâm em, chưa bao giờ em muốn anh sẽ rời xa em,vì em tin rằng những người con gái sau này sẽ không ai có thể yêu anh nhiều hơn em. Và trong thâm tâm em,em không hận anh, chỉ biết rằng anh đã dành cho em một nỗi đau chẳng bao giờ em có thể quên được. Nhưng em không biết phải lí giải nó ra sao. Em chỉ không muốn làm tổn thương người khác sao người khác cứ phải làm tổn thương em?
Em sẽ không trách móc, vì điều đó giờ đâu còn nghĩa lí gì nữa. Giờ điều duy nhất em có thể làm là Chờ Đợi. Thật sự em vẫn thương và vẫn yêu anh... Những gì anh làm cho em đó là vì anh vẫn còn yêu em hay chỉ là vì anh thương hại ?!
Em thích gió,vì Gió là anh... Gió sẽ làm em quên tất cả không hay làn Gió lại làm những yêu thương trong em lớn dần...
Anh Là Gió ~
- Mà Gió Thỳ Sẽ Thổi Mãi...
...Và...
- Không Dừng Ở Bất Cứ Một Người Nào Cả...
- Em Biết Rõ Điều Đó Mà Tại Sao Vẫn Cứ Iêu Anh ??
*P/s: Em Đã Iêu Rất Thật... Vậy Nên Em Chấp Nhận Tất Cả. Dù Là Đau. Dù Là Khổ. Dù Là Mất Tất Cả. Em Vẫn Sẽ Chỉ Dành Duy Nhất... Riêng Mình Anh

* Nhiều người sẽ nghĩ em điên rồ, em ngốc nghếch. Nhưng kệ đi, ai đó đã nói rồi, yêu đơn giản chỉ là yêu. Vậy thì một lần duy nhất hãy cho tình yêu một lối đi thôy... Đừng chia đôi con đường :')