Quên một người...
Là khi bạn đi ngang những con đường quen thuộc ngày xưa mà không dừng lại ngoái nhìn mà lòng khẽ thổn thức.
Là khi nước mắt không còn rơi ướt đẫm gối trong những cơn mơ.
Là khi bạn thôi cầm điện thoại bấm mãi một số mà không dám gọi.
Là khi bạn thôi nhét những món quà cũ vào 1 góc, lâu lâu nhớ lại lấy ra nhìn.
Là khi thấy nick Yahoo người đó sáng mà thôi mong chờ người ta nói chuyện trước.
Là khi nghe lại bản nhạc kỉ niệm ngày đó mà không còn cảm thấy trái tim khẽ nghẹn lại và khóe mắt đỏ hoe.
Là khi mọi thù hận trách móc ngày xưa ai đúng ai sai không còn nữa.
Là khi đi giữa đường phố, mắt bạn thôi kiếm tìm bóng hình quen thuộc giữa dòng người đông đúc.
Là khi bạn thôi bật khóc mỗi khi thấy cô đơn hay thèm một cái ôm thật chặt mỗi khi buồn, mỗi khi vấp ngã.
Là khi đọc một câu chuyện buồn, bạn lại liên tưởng đến người đó và rơi nước mắt.
Là khi bạn nhìn lại những bức ảnh cũ chụp chung mà chỉ mỉm cười và xem đó như là một kỉ niệm đẹp và khẽ nhủ: tạm biệt quá khứ, tạm biệt yêu thương.
Là khi bạn thoáng thấy bóng ai giống người đó mà không giật thót tim.
Là khi thấy người đó tay trong tay với tình yêu mới mà cảm thấy đó là chuyện hiển nhiên và bình thường. Chia tay rồi thì ai cũng có hạnh phúc riêng.
Và quên một người...
Là khi trái tim bạn lại rung rinh loạn nhịp trước một ai khác.