vẹtcutie
Xem thêm
Ngày hôm nay - ngày Chủ Nhật, tâm trạng tôi thật
sự nặng nề và bế tắc?!! Ko như những gì tôi nghe, ko giống những gì tôi
nghĩ, và rất khác những gì tôi tưởng tượng... chính tôi đã đi gặp bà.
Bà ở trong một con hẻm nhỏ, ghập ghềnh và chật hẹp đến nỗi tôi chỉ có
thể để xe ở ngoài mà đi bộ vào. Nơi đó ko fải là 1 căn nhà, mà trông
như 1 cái chòi xiêu vẹo được chắp vá.
Một bà cụ nhỏ thó, lưng còng và ốm yếu bước ra. Tôi khóc. Ko thể nói được lời nào. Cứ thế, tôi chỉ khóc.
Các bức vách của căn nhà còn nguyên vết tích của gạch vữa, vậy mà hàng
tháng nơi ấy móc túi của bà tận 500 ngàn. Bà bảo chúng tôi lên căn gác
nhỏ của bà để xem nơi bà ngủ. Chiếc cầu thang gỗ ko tay vịn, với cặp
mắt mờ và đôi chân yếu, bà tựa lưng vào tường và cứ thế bước lên, bước
xuống. Ngay cả tôi còn ko đảm bảo cho sự an toàn của mình khi bước lên
trên những mảnh gỗ ấy.
Căn gác nhỏ, ọp ẹp, hớ hênh và tạm bợ. Tôi đã bắt đầu quen với việc chế
ngự cảm xúc, vậy mà đôi khi mắt vẫn cay cay vội vàng nhìn qua hướng
khác.
...
Ko trò chuyện được lâu, vì bà phải đi bán lúc 13h. Vậy đó, ngày này qua
ngày khác, bà ra khỏi nhà lúc 13h trưa và trở về khi đã 23h đêm. Sống
với gió, với nắng, với mưa ngần ấy năm trời nên sức khỏe của bà bây giờ
cũng mong manh lắm. Nhưng bà chỉ mong cái lưng hết nhức, cái chân hết
đau, để bà còn đi bán kiếm tiền nuôi những đứa cháu.
Chia tay bà, tôi về nhà trong nỗi băn khoăn nghẹn ngào.
20h, tôi tìm đến chỗ bà bán. Bà quá nhỏ bé lặng lẽ trước sự ồn ào xô bồ
của phố xá và con người nơi đây. Tôi thấy một vài bạn trai ngồi xung
quanh bà. Họ chỉ lặng lẽ nhìn cho đến khi tôi xuất hiện. Tôi đã vui hơn
khi được gặp bà và tưởng như đã chế ngự được cái cảm xúc trẻ con ban
sáng. Nhưng... chỉ nói được câu thứ 2 tôi lại khóc. Anh thanh niên ấy
lặng lẽ nhìn tôi.
Chúng tôi nhìn nhau và cùng nhìn bà. Hỏi thăm anh mới biết, cũng nhờ một vài bài viết nào đó trên blog mà anh tìm đến bà...
Từ 13h cho đến khi gặp tôi, bà chỉ bán được 10 ngàn.
Tôi ngồi bên bà suốt buổi tối. Xe cộ qua lại quá đông, đèn xe chiếu
sáng làm tôi nhòe cả mắt, huống chi bà. Nhiều anh thanh niên dừng xe,
dâng đôi bàn tay lễ phép biếu bà 10 ngàn. Những chị phụ nữ ghé mua mà
ko cần tiền thối.
Tối nay tôi biết bà rất vui, vì bà cứ nhờ tôi đếm đi đếm lại 250 ngàn
mà bà đã ko tin đó là số tiền bà kiếm được. Bà vui, tôi vui. Bà cười,
tôi khóc.
Ngồi được một lúc thì có người phụ nữ tới lấy tiền bánh. Hôm nay bà bán
được 38 cái và fải trả cho họ 95 ngàn. Bà ko lời 1 xu. Họ, kiếm tiền
trên cái khổ của người khác.
21h30 bà ngủ gục, tôi giục bà về vì "hôm nay bà bán được nhiều rồi"
nhưng tôi biết bà sẽ ko về. Bà là thế, cứ tẩn mẩn ngồi đó, cho đến khi
phố xá vắng vẻ đìu hiu.
Chia tay bà, tôi bước đi mà lòng nặng nề quá!
Rất mong mọi người hãy cùng chia sẽ với tôi về hoàn cảnh của bà cụ,
người mà bất cứ ai cũng muốn gọi thân thương là Ngoại. Hãy đóng góp với
chúng tôi để giúp đỡ bà nhé.
Những hình ảnh của ngoại
Để chụp được tấm ảnh này, ngoại phải chịu đau để đứng dậy vì lưng ngoại đau lắm
Chỗ ngủ của ngoại
"Ngoại chụp có đẹp ko con", bà đã hơn 90 tuổi
Ngoại chỉ có thể ngồi như thế này, và ngoại đã ngồi như thế này suốt 10 tiếng ngoài đường trên chiếc ghế nhựa nhỏ
Mắt ngoại gần như mù, ko thấy, ko phân biệt được đồ và tiền. Ai mua gì, đưa bao nhiêu nói mấy
nhiêu để ngoại biết mà thối lại
Cái bao đẹp quá, ngoại vuốt lại cho thẳng
Cháu gái nuôi gọi ngoại là cố, bé ngoan ngoãn và lễ phép, đang học lớp
1. Hằng ngày vào chùa bán nhang kiếm tiền phụ ngoại. Hôm nay bé vui vì
có nhiều quần áo đẹp
Dì 2, con gái nuôi của ngoại, 70 tuổi, sức khỏe yếu nên dì cũng chỉ bán nhang và ở nhà lo cơm nước, giặt giũ cho ngoại.
Con bé 7 tuổi kêu
bà bằng Cố không cha không mẹ, bà thương. Thằng cháu bị tâm thần chỉ ăn
ở ngoài đường, còn có gì ngon đem về đều dành cho bà hết, bà không nỡ
bỏ. Bà nói "bà mong được chết ở ngoài đường để tụi nhỏ không thấy bà
lúc ấy..."
Tôi nghẹn... Lấy vội cuộn khăn giấy của bà...
Bà đi bán vì gia đình nhỏ của bà,
1 gia đình không có ai là ruột thịt, chỉ vì tình thương giữa người với
người mà nên 1 gia đình. Và bà vẫn muốn góp công sức dù tuổi đã già sức
đã cạn.
Tôi muốn được ngồi thêm với
bà để bà tâm sự, nhưng thời gian bà đi bán đã sắp đến... Tạm biệt bà
& chắc chắn tôi sẽ gặp lại bà.
Trưa...
Gần 2h mưa bắt đầu trút. Tôi nghĩ đến bà. Thay vội cái áo, lấy thêm cây dù, tôi vội vã chạy ngay đến chỗ bà bán. Tôi lại nghẹn.
Bà ngồi đó, co ro trong cây
dù chỉ đủ che cho hàng hoá & nửa tấm thân cong cong của bà. Tôi gửi
xe & ngồi với bà, trên lề đường, xe cộ qua lại, mưa vẫn rơi...
Tôi nói với bà muốn mua hết
số hàng bà bán để bà về sớm nghỉ ngơi hôm nay. Bà nói không được, bà đã
dặn chú xe ôm 11h tối lại đón, bà không muốn chú ko có tiền tối nay,
cuộc sống chú vất vả lắm.
Rồi bà lấy bánh cho tôi, bà
nói bánh của bà ngon lắm, loại tốt, bà bán không lấy lời nhiều như
người ta. Ngoài bánh ra, bà còn bán chuối nướng. Bà bán giùm chị kia,
"tội nghiệp nó lắm, ba mươi mấy tuổi mà phải một mình bươn chải nuôi
chồng con & gia đình chồng. Bà bán giùm chứ không lấy lời."
Bà ngồi trên chiếc ghế
nhựa, có tấm lót mỏng mà theo bà là tấm nệm. Bà mỏi lưng lắm chứ vì
chẳng có chỗ dựa, nhưng "bà ráng chịu".
Tôi ngồi cùng bà cả 1 buổi
chiều, lúc mưa lúc tạnh lúc lại mưa. Tôi cảm nhận rằng bà vui lắm, vì
bà kể rất nhiều chuyện cho tôi nghe, tâm sự những ước muốn của bà và cả
khuyên nhủ tôi cách sống. Cuối mỗi câu chuyện, bà nói "bà buồn!", nhưng
bà lại cười với tôi. Nụ cười của số phận.
Tôi khuyên bà vào viện
dưỡng lão, vì ở đó bà sẽ có bè bạn, có cô y tá chăm sóc cho bà. Bà lắc
đầu nguầy nguậy, bà muốn đi bán để có tiền nuôi cháu và bà muốn buổi
tối được nằm trên chiếc giường nhỏ trên gác trong không gian yên tịnh.
Khách đến mua hàng bà không
phải vì cái bánh cái kẹo, mà chính là muốn cho bà tiền. Bà không biết
bao nhiêu tiền đâu, vì bà không thấy, bà hỏi tôi & cám ơn những
người ấy. Tôi giúp bà gói bánh mà nước mắt rơi chẳng hay, vì cảm động.
Có chị thấy tôi vậy, cũng lau vội nước mắt và thăm hỏi hoàn cảnh của
bà. Tôi biết rằng vẫn có người tốt trên đời này.
Rồi cũng đến lúc tôi phải
trở về với gia đình, tôi trả bà về lại với cuộc sống mưu sinh như
thường ngày của bà, thui thủi bên cái bánh cái kẹo, với đồng tiền nhân
ái & với cả nắng... gió... mưa...
Đường về tấp nập, mà tôi cứ
thấy mãi dáng gầy cong cong của bà trên góc nhỏ con đường. Mưa đã tạnh,
mà mắt tôi vẫn thấy cay xè như ngàn giọt mưa bắn vào.
Tôi biết, còn nhiều người như bà lắm...
Bà ngồi 1 góc rất nhỏ trên
lề đường, trước cổng chính của Trung tâm Triển lãm Hoàng Văn Thụ. Các
bạn có thể chạy ngang qua để thấy hoàn cảnh đáng thương của bà &
hãy giúp đỡ bà.
Ko viết nữa, xem hình thôi nhé, mọi người sẽ cảm nhận sâu sắc hơn và
thấy rằng cuộc sống của chúng ta vẫn còn rất may mắn và hạnh phúc.
Ngoại nhỏ bé lắm, nếu ko zoom máy ảnh thì từ khoảng cách ấy tôi ko thể thấy đc Ngoại
Có người đang mua hàng của Ngoại
Ngoại hỏi "sao con chụp hình Ngoại hoài vậy?". Tôi trả lời "vì Ngoại rất đẹp"
Trời lại mưa, tôi chụp hình từ góc nhìn của Ngoại
Mưa, Ngoại cầm dù và chỉ lo bánh bị ướt
sự nặng nề và bế tắc?!! Ko như những gì tôi nghe, ko giống những gì tôi
nghĩ, và rất khác những gì tôi tưởng tượng... chính tôi đã đi gặp bà.
Bà ở trong một con hẻm nhỏ, ghập ghềnh và chật hẹp đến nỗi tôi chỉ có
thể để xe ở ngoài mà đi bộ vào. Nơi đó ko fải là 1 căn nhà, mà trông
như 1 cái chòi xiêu vẹo được chắp vá.
Một bà cụ nhỏ thó, lưng còng và ốm yếu bước ra. Tôi khóc. Ko thể nói được lời nào. Cứ thế, tôi chỉ khóc.
Các bức vách của căn nhà còn nguyên vết tích của gạch vữa, vậy mà hàng
tháng nơi ấy móc túi của bà tận 500 ngàn. Bà bảo chúng tôi lên căn gác
nhỏ của bà để xem nơi bà ngủ. Chiếc cầu thang gỗ ko tay vịn, với cặp
mắt mờ và đôi chân yếu, bà tựa lưng vào tường và cứ thế bước lên, bước
xuống. Ngay cả tôi còn ko đảm bảo cho sự an toàn của mình khi bước lên
trên những mảnh gỗ ấy.
Căn gác nhỏ, ọp ẹp, hớ hênh và tạm bợ. Tôi đã bắt đầu quen với việc chế
ngự cảm xúc, vậy mà đôi khi mắt vẫn cay cay vội vàng nhìn qua hướng
khác.
...
Ko trò chuyện được lâu, vì bà phải đi bán lúc 13h. Vậy đó, ngày này qua
ngày khác, bà ra khỏi nhà lúc 13h trưa và trở về khi đã 23h đêm. Sống
với gió, với nắng, với mưa ngần ấy năm trời nên sức khỏe của bà bây giờ
cũng mong manh lắm. Nhưng bà chỉ mong cái lưng hết nhức, cái chân hết
đau, để bà còn đi bán kiếm tiền nuôi những đứa cháu.
Chia tay bà, tôi về nhà trong nỗi băn khoăn nghẹn ngào.
20h, tôi tìm đến chỗ bà bán. Bà quá nhỏ bé lặng lẽ trước sự ồn ào xô bồ
của phố xá và con người nơi đây. Tôi thấy một vài bạn trai ngồi xung
quanh bà. Họ chỉ lặng lẽ nhìn cho đến khi tôi xuất hiện. Tôi đã vui hơn
khi được gặp bà và tưởng như đã chế ngự được cái cảm xúc trẻ con ban
sáng. Nhưng... chỉ nói được câu thứ 2 tôi lại khóc. Anh thanh niên ấy
lặng lẽ nhìn tôi.
Chúng tôi nhìn nhau và cùng nhìn bà. Hỏi thăm anh mới biết, cũng nhờ một vài bài viết nào đó trên blog mà anh tìm đến bà...
Từ 13h cho đến khi gặp tôi, bà chỉ bán được 10 ngàn.
Tôi ngồi bên bà suốt buổi tối. Xe cộ qua lại quá đông, đèn xe chiếu
sáng làm tôi nhòe cả mắt, huống chi bà. Nhiều anh thanh niên dừng xe,
dâng đôi bàn tay lễ phép biếu bà 10 ngàn. Những chị phụ nữ ghé mua mà
ko cần tiền thối.
Tối nay tôi biết bà rất vui, vì bà cứ nhờ tôi đếm đi đếm lại 250 ngàn
mà bà đã ko tin đó là số tiền bà kiếm được. Bà vui, tôi vui. Bà cười,
tôi khóc.
Ngồi được một lúc thì có người phụ nữ tới lấy tiền bánh. Hôm nay bà bán
được 38 cái và fải trả cho họ 95 ngàn. Bà ko lời 1 xu. Họ, kiếm tiền
trên cái khổ của người khác.
21h30 bà ngủ gục, tôi giục bà về vì "hôm nay bà bán được nhiều rồi"
nhưng tôi biết bà sẽ ko về. Bà là thế, cứ tẩn mẩn ngồi đó, cho đến khi
phố xá vắng vẻ đìu hiu.
Chia tay bà, tôi bước đi mà lòng nặng nề quá!
Rất mong mọi người hãy cùng chia sẽ với tôi về hoàn cảnh của bà cụ,
người mà bất cứ ai cũng muốn gọi thân thương là Ngoại. Hãy đóng góp với
chúng tôi để giúp đỡ bà nhé.
Những hình ảnh của ngoại
Để chụp được tấm ảnh này, ngoại phải chịu đau để đứng dậy vì lưng ngoại đau lắm
Chỗ ngủ của ngoại
"Ngoại chụp có đẹp ko con", bà đã hơn 90 tuổi
Ngoại chỉ có thể ngồi như thế này, và ngoại đã ngồi như thế này suốt 10 tiếng ngoài đường trên chiếc ghế nhựa nhỏ
Mắt ngoại gần như mù, ko thấy, ko phân biệt được đồ và tiền. Ai mua gì, đưa bao nhiêu nói mấy
nhiêu để ngoại biết mà thối lại
Cái bao đẹp quá, ngoại vuốt lại cho thẳng
Cháu gái nuôi gọi ngoại là cố, bé ngoan ngoãn và lễ phép, đang học lớp
1. Hằng ngày vào chùa bán nhang kiếm tiền phụ ngoại. Hôm nay bé vui vì
có nhiều quần áo đẹp
Dì 2, con gái nuôi của ngoại, 70 tuổi, sức khỏe yếu nên dì cũng chỉ bán nhang và ở nhà lo cơm nước, giặt giũ cho ngoại.
Con bé 7 tuổi kêu
bà bằng Cố không cha không mẹ, bà thương. Thằng cháu bị tâm thần chỉ ăn
ở ngoài đường, còn có gì ngon đem về đều dành cho bà hết, bà không nỡ
bỏ. Bà nói "bà mong được chết ở ngoài đường để tụi nhỏ không thấy bà
lúc ấy..."
Tôi nghẹn... Lấy vội cuộn khăn giấy của bà...
Bà đi bán vì gia đình nhỏ của bà,
1 gia đình không có ai là ruột thịt, chỉ vì tình thương giữa người với
người mà nên 1 gia đình. Và bà vẫn muốn góp công sức dù tuổi đã già sức
đã cạn.
Tôi muốn được ngồi thêm với
bà để bà tâm sự, nhưng thời gian bà đi bán đã sắp đến... Tạm biệt bà
& chắc chắn tôi sẽ gặp lại bà.
Trưa...
Gần 2h mưa bắt đầu trút. Tôi nghĩ đến bà. Thay vội cái áo, lấy thêm cây dù, tôi vội vã chạy ngay đến chỗ bà bán. Tôi lại nghẹn.
Bà ngồi đó, co ro trong cây
dù chỉ đủ che cho hàng hoá & nửa tấm thân cong cong của bà. Tôi gửi
xe & ngồi với bà, trên lề đường, xe cộ qua lại, mưa vẫn rơi...
Tôi nói với bà muốn mua hết
số hàng bà bán để bà về sớm nghỉ ngơi hôm nay. Bà nói không được, bà đã
dặn chú xe ôm 11h tối lại đón, bà không muốn chú ko có tiền tối nay,
cuộc sống chú vất vả lắm.
Rồi bà lấy bánh cho tôi, bà
nói bánh của bà ngon lắm, loại tốt, bà bán không lấy lời nhiều như
người ta. Ngoài bánh ra, bà còn bán chuối nướng. Bà bán giùm chị kia,
"tội nghiệp nó lắm, ba mươi mấy tuổi mà phải một mình bươn chải nuôi
chồng con & gia đình chồng. Bà bán giùm chứ không lấy lời."
Bà ngồi trên chiếc ghế
nhựa, có tấm lót mỏng mà theo bà là tấm nệm. Bà mỏi lưng lắm chứ vì
chẳng có chỗ dựa, nhưng "bà ráng chịu".
Tôi ngồi cùng bà cả 1 buổi
chiều, lúc mưa lúc tạnh lúc lại mưa. Tôi cảm nhận rằng bà vui lắm, vì
bà kể rất nhiều chuyện cho tôi nghe, tâm sự những ước muốn của bà và cả
khuyên nhủ tôi cách sống. Cuối mỗi câu chuyện, bà nói "bà buồn!", nhưng
bà lại cười với tôi. Nụ cười của số phận.
Tôi khuyên bà vào viện
dưỡng lão, vì ở đó bà sẽ có bè bạn, có cô y tá chăm sóc cho bà. Bà lắc
đầu nguầy nguậy, bà muốn đi bán để có tiền nuôi cháu và bà muốn buổi
tối được nằm trên chiếc giường nhỏ trên gác trong không gian yên tịnh.
Khách đến mua hàng bà không
phải vì cái bánh cái kẹo, mà chính là muốn cho bà tiền. Bà không biết
bao nhiêu tiền đâu, vì bà không thấy, bà hỏi tôi & cám ơn những
người ấy. Tôi giúp bà gói bánh mà nước mắt rơi chẳng hay, vì cảm động.
Có chị thấy tôi vậy, cũng lau vội nước mắt và thăm hỏi hoàn cảnh của
bà. Tôi biết rằng vẫn có người tốt trên đời này.
Rồi cũng đến lúc tôi phải
trở về với gia đình, tôi trả bà về lại với cuộc sống mưu sinh như
thường ngày của bà, thui thủi bên cái bánh cái kẹo, với đồng tiền nhân
ái & với cả nắng... gió... mưa...
Đường về tấp nập, mà tôi cứ
thấy mãi dáng gầy cong cong của bà trên góc nhỏ con đường. Mưa đã tạnh,
mà mắt tôi vẫn thấy cay xè như ngàn giọt mưa bắn vào.
Tôi biết, còn nhiều người như bà lắm...
Bà ngồi 1 góc rất nhỏ trên
lề đường, trước cổng chính của Trung tâm Triển lãm Hoàng Văn Thụ. Các
bạn có thể chạy ngang qua để thấy hoàn cảnh đáng thương của bà &
hãy giúp đỡ bà.
Ko viết nữa, xem hình thôi nhé, mọi người sẽ cảm nhận sâu sắc hơn và
thấy rằng cuộc sống của chúng ta vẫn còn rất may mắn và hạnh phúc.
Ngoại nhỏ bé lắm, nếu ko zoom máy ảnh thì từ khoảng cách ấy tôi ko thể thấy đc Ngoại
Có người đang mua hàng của Ngoại
Ngoại hỏi "sao con chụp hình Ngoại hoài vậy?". Tôi trả lời "vì Ngoại rất đẹp"
Trời lại mưa, tôi chụp hình từ góc nhìn của Ngoại
Mưa, Ngoại cầm dù và chỉ lo bánh bị ướt