1 vận mệnh đây sao?:(( Sat 23 Jan 2010, 23:08
Sexy Lady
Thành viên cấp 2
Là con người thì ai cũng sẽ có 1 vận mệnh…!!!
Kỉ niệm lúc nào cũng bền vững còn hơn cả nét mực
Trong bất kỳ hoàn cảnh nào dù tồi tệ nhất, thì chúng ta cũng cần fải có niềm tin… # vs những gì tôi từng đọc từng nghe… Tình yêu chân thật ko fải lúc nào cũng gặp thuận lợi…
Để tôi kể cho các bạn nghe về câu chuyện của tôi nhé …
Hồi tưởng…
Từ pé tôi đã rất yếu ớt vì 1 căn bệnh nan y… Nó hành hạ và dày vò trái tim tôi… khiến tôi rất đau mỗi khi như thế… nhưng may sao… senya vẫn lun ở bên tôi… và lun động viên tôi cố gắng…
Senya và tôi đã lun bên nhau khi còn là những đứa trẻ… và anh ấy hết mực yêu thương và trân trọng tôi… khiến tôi rất yêu anh ấy….
Từ lúc pé cho tới khi lớn lên anh và tôi lun bên nhau… lúc nào anh cũng bảo tôi phải cố gắng mà dưỡng bệnh… nhưng tôi… có 1 chuyện đã giấu anh… đó chính là… nếu tôi phẫu thuật tim đi nữa thì tỉ lệ sống chỉ có 30%... nhưng nếu đc thay tim… thì tôi sẽ hoàn toàn khỏi bệnh… nhưng… làm sao mà có ai chịu hiến tim cho tôi kia chứ… và tôi chỉ còn 1 năm để mà sống nữa thôi…
Sau khi bít vậy tôi đã cố kím nén nhìu lắm… nên khi vừa thấy Senya thì tôi gục đầu lên vai anh mà khóc
Một hồi sau… tôi cố trấn tĩnh lại… và Senya lại hỏi tôi…
Những khi mà bên nhau… khi tim tôi đau lên từng cơn… nhìn vẻ mặt lo lắng và đau xót của Senya khi trông thấy tôi như thế tôi thực sự đau đớn lắm… Vì còn gì xót xa hơn là để người tôi yêu… trông thấy tôi như thế kia chứ….
Thật sự thì tôi ko mún Senya biết bất kỳ đều gì cả… Tôi ko mún anh ấy đau khổ vì tôi thêm nữa… Nếu biết tôi chỉ còn sống có 1 năm nữa thôi liệu anh ấy sẽ sock và đau đớn như thế nào… Nghĩ tới mà trái tim tôi cứ wặn đau lên từng cơn… Nhưng hình như ông trời cố tình trêu đùa tôi thì fải… nên đã để Senya biết điều đó… trong 1 lần nói chuyện vs bác sĩ của tôi…
Khi vừa biết tin... Senya vội chạy tới tìm tôi... với vẻ mặt rất giận dữ...
Anh ấy đã way đi để che giấu dòng nước lệ đang rơi... làm lòng tôi càng thêm xót xa...
Và rồi anh chợt bỗng ôm lấy tôi và trao cho tôi 1 nụ hôn rất nồng ấm... rất hạnh phúc...
Nụ hôn ấy như đưa tôi và anh thoát khỏi những u sầu... chỉ còn lại đây niềm hạnh phúc ngập tràn......................
Nhưng vận mệnh đã an bài điều gì thì có muốn tránh cũng ko thể đc...trên đường về chỉ vì mải mê lo nghĩ chuyện của tôi nên Senya đã gặp tai nạn...
Anh đã đc đưa vào bệnh viện nhưng vì vết thương quá nặng nên anh biết rõ rằng mình ko thể wa khỏi nên đã cầu xin bác sĩ hãy cho anh đc hiến tim cho tôi...
Và rồi... anh đã ra đi mãi mãi... nhưng vì anh đã căn dặn bác sĩ ko đc để cho tôi biết vì thế lúc biết đc có người chịu hiến tim tôi cứ vô tư mừng rỡ và ko hề hay biết rằng đó lại là trái tim của người mà tôi yêu thương...
Nhưng sau khi phẫu thuật xong... thì tôi buồn lắm... vì lúc tôi phẫu thuật anh ấy đã ko đến bên tôi... lúc đó tôi còn chưa biết rằng anh ấy đã ko còn...
Nhưng mà... điều gì đến rùi thì cũng sẽ phải đến thôi... làm sao mà đoán biết trc đc... cái giây phút tôi đau đớn tuyệt vọng... khi biết tin Senya đã mất khiến tôi... ko còn 1 chút nghị lực nào để mà sống nữa cả...
Sự việc cứ thế diễn ra... đã 2 năm trôi wa... nhưng tôi vẫn ko thể nào chấp nhận đc rằng... Senya đã mất...
Vì biết tôi vẫn chưa thể nguôi ngoai đc nên Senya vẫn chưa thể siêu thoát mà vẫn lun theo dõi và lun bên tôi... nhưng vì tôi cứ ko khá hơn đc chút nào nên anh đã quyết định đưa tôi vào 1 giấc mơ... và đã để tôi gặp đc anh... 1 lần cuối...
Và rồi... anh biến mất... chỉ còn lại đây dư âm của nụ hôn...
... câu truyện của tôi là thế đó... bây giờ tuy chỉ còn lại 1 mình... nhưng tôi ko cô đơn... vì trong tôi nhịp đập con tim của anh vận còn đây... dù rằng âm dương cách biệt... nhưng tôi vận tyn rằng... dù có bao nhiu kiếp đi chăng nữa thì tôi và anh cũng sẽ đợi đc nhau... và chắc hẳn sẽ có ngày 2 chúng tôi sẻ lại đc trùng phùng...
Nếu con người sau khi chết đi sẽ đến 1 nơi nào đó , thì chắc hẳn nơi đó phải là trái tim của người khác,Hãy luôn nhớ rằng dù trong tuyệt vọng vẫn luôn có thể làm đc 1 điều gì đó để thay đổi hoàn cảnh .........
xEm xOg thAnk dùm ná
Kỉ niệm lúc nào cũng bền vững còn hơn cả nét mực
Trong bất kỳ hoàn cảnh nào dù tồi tệ nhất, thì chúng ta cũng cần fải có niềm tin… # vs những gì tôi từng đọc từng nghe… Tình yêu chân thật ko fải lúc nào cũng gặp thuận lợi…
Để tôi kể cho các bạn nghe về câu chuyện của tôi nhé …
Hồi tưởng…
Từ pé tôi đã rất yếu ớt vì 1 căn bệnh nan y… Nó hành hạ và dày vò trái tim tôi… khiến tôi rất đau mỗi khi như thế… nhưng may sao… senya vẫn lun ở bên tôi… và lun động viên tôi cố gắng…
Senya và tôi đã lun bên nhau khi còn là những đứa trẻ… và anh ấy hết mực yêu thương và trân trọng tôi… khiến tôi rất yêu anh ấy….
Từ lúc pé cho tới khi lớn lên anh và tôi lun bên nhau… lúc nào anh cũng bảo tôi phải cố gắng mà dưỡng bệnh… nhưng tôi… có 1 chuyện đã giấu anh… đó chính là… nếu tôi phẫu thuật tim đi nữa thì tỉ lệ sống chỉ có 30%... nhưng nếu đc thay tim… thì tôi sẽ hoàn toàn khỏi bệnh… nhưng… làm sao mà có ai chịu hiến tim cho tôi kia chứ… và tôi chỉ còn 1 năm để mà sống nữa thôi…
Sau khi bít vậy tôi đã cố kím nén nhìu lắm… nên khi vừa thấy Senya thì tôi gục đầu lên vai anh mà khóc
Một hồi sau… tôi cố trấn tĩnh lại… và Senya lại hỏi tôi…
Những khi mà bên nhau… khi tim tôi đau lên từng cơn… nhìn vẻ mặt lo lắng và đau xót của Senya khi trông thấy tôi như thế tôi thực sự đau đớn lắm… Vì còn gì xót xa hơn là để người tôi yêu… trông thấy tôi như thế kia chứ….
Thật sự thì tôi ko mún Senya biết bất kỳ đều gì cả… Tôi ko mún anh ấy đau khổ vì tôi thêm nữa… Nếu biết tôi chỉ còn sống có 1 năm nữa thôi liệu anh ấy sẽ sock và đau đớn như thế nào… Nghĩ tới mà trái tim tôi cứ wặn đau lên từng cơn… Nhưng hình như ông trời cố tình trêu đùa tôi thì fải… nên đã để Senya biết điều đó… trong 1 lần nói chuyện vs bác sĩ của tôi…
Khi vừa biết tin... Senya vội chạy tới tìm tôi... với vẻ mặt rất giận dữ...
Anh ấy đã way đi để che giấu dòng nước lệ đang rơi... làm lòng tôi càng thêm xót xa...
Và rồi anh chợt bỗng ôm lấy tôi và trao cho tôi 1 nụ hôn rất nồng ấm... rất hạnh phúc...
Nụ hôn ấy như đưa tôi và anh thoát khỏi những u sầu... chỉ còn lại đây niềm hạnh phúc ngập tràn......................
Nhưng vận mệnh đã an bài điều gì thì có muốn tránh cũng ko thể đc...trên đường về chỉ vì mải mê lo nghĩ chuyện của tôi nên Senya đã gặp tai nạn...
Anh đã đc đưa vào bệnh viện nhưng vì vết thương quá nặng nên anh biết rõ rằng mình ko thể wa khỏi nên đã cầu xin bác sĩ hãy cho anh đc hiến tim cho tôi...
Và rồi... anh đã ra đi mãi mãi... nhưng vì anh đã căn dặn bác sĩ ko đc để cho tôi biết vì thế lúc biết đc có người chịu hiến tim tôi cứ vô tư mừng rỡ và ko hề hay biết rằng đó lại là trái tim của người mà tôi yêu thương...
Nhưng sau khi phẫu thuật xong... thì tôi buồn lắm... vì lúc tôi phẫu thuật anh ấy đã ko đến bên tôi... lúc đó tôi còn chưa biết rằng anh ấy đã ko còn...
Nhưng mà... điều gì đến rùi thì cũng sẽ phải đến thôi... làm sao mà đoán biết trc đc... cái giây phút tôi đau đớn tuyệt vọng... khi biết tin Senya đã mất khiến tôi... ko còn 1 chút nghị lực nào để mà sống nữa cả...
Sự việc cứ thế diễn ra... đã 2 năm trôi wa... nhưng tôi vẫn ko thể nào chấp nhận đc rằng... Senya đã mất...
Vì biết tôi vẫn chưa thể nguôi ngoai đc nên Senya vẫn chưa thể siêu thoát mà vẫn lun theo dõi và lun bên tôi... nhưng vì tôi cứ ko khá hơn đc chút nào nên anh đã quyết định đưa tôi vào 1 giấc mơ... và đã để tôi gặp đc anh... 1 lần cuối...
Và rồi... anh biến mất... chỉ còn lại đây dư âm của nụ hôn...
... câu truyện của tôi là thế đó... bây giờ tuy chỉ còn lại 1 mình... nhưng tôi ko cô đơn... vì trong tôi nhịp đập con tim của anh vận còn đây... dù rằng âm dương cách biệt... nhưng tôi vận tyn rằng... dù có bao nhiu kiếp đi chăng nữa thì tôi và anh cũng sẽ đợi đc nhau... và chắc hẳn sẽ có ngày 2 chúng tôi sẻ lại đc trùng phùng...
Nếu con người sau khi chết đi sẽ đến 1 nơi nào đó , thì chắc hẳn nơi đó phải là trái tim của người khác,Hãy luôn nhớ rằng dù trong tuyệt vọng vẫn luôn có thể làm đc 1 điều gì đó để thay đổi hoàn cảnh .........
xEm xOg thAnk dùm ná