Diễn Đàn Vân Đồn

Nơi giao lưu, kết bạn và cùng nhau thể hiện cá tính

Tự động đăng nhập lần sau

Bài gửi sau cùng

»Máy đo độ đụcvuonghoang2388 Tue 17 Nov 2015, 14:39
»Dưỡng đo, căn lá giá rẻvuonghoang2388 Sun 15 Nov 2015, 14:31
»Máy dò kim loại cầm tayvuonghoang2388 Thu 12 Nov 2015, 14:43
»Phụ kiện cửa kính phù hợp để lắp đặt cửa đẩyduancuacuon Tue 10 Nov 2015, 16:51
»Bút camera, camera bút, camera ngụy trangvuonghoang2388 Tue 10 Nov 2015, 08:40
»Máy hiệu chuẩn âm thanh, thiết bị hiệu chuẩn âm thanhvuonghoang2388 Tue 10 Nov 2015, 08:37
»Những thông số quan trọng của bản lề sàn ADLER A- 2000duancuacuon Fri 30 Oct 2015, 10:30
»Sửa khóa cửa cường lực ở đâu Hà Nội tốt nhất?duancuacuon Thu 29 Oct 2015, 15:11
»Bản lề sàn Newstar Hs-233Zduancuacuon Wed 28 Oct 2015, 14:35
»Nhận cung cấp phụ kiện VVP số lượng lớnduancuacuon Tue 27 Oct 2015, 18:28

Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Chủ đề mới hơn

Chủ đề cũ hơn

1Kì 1 - Bỏ qua cơ hội Empty Kì 1 - Bỏ qua cơ hội Fri 22 Oct 2010, 08:52

Thành viên cấp 3

♥ Tkảo Tồ ♥

♥ Tkảo Tồ ♥
Thành viên cấp 3
“Aitrong đời mà chẳng ước mong hạnh phúc. Mình đã từng có được nó. Nhưnghạnh phúc đó giống như cánh hoa đặt vào tay, đẹp tuyệt vời nhưng chỉmột cơn gió thổi qua là bay mất…”



“Ai trong đời mà chẳng ước mong hạnh phúc. Mình đãtừng có được nó. Nhưng hạnh phúc đó giống như cánh hoa đặt vào tay, đẹp tuyệt vờinhưng chỉ một cơn gió thổi qua là bay mất…”

Tuấn đi bộ mộtvòng quanh thị trấn. Nơi Thủy đã sinh ra và lớn lên, bình yên như tâm hồn Thủy.Gió thổi xôn xao một vườn cây xanh rì, con đường vắng với hàng bằng lăng lặngim, những căn nhà nho nhỏ ẩn mình sau màu xanh ngắt của lá cây, hồ nước trongveo phẳng lặng… Lần mò theo trí nhớ về lời kể của Thủy và hỏi thăm, Tuấn đến đượccăn nhà nằm ở chân dốc. Nó nhỏ hơn so với những căn nhà xung quanh nhưng lại cómột khu vườn rộng với rất nhiều chim bay đến hót líu lo. Trong sân, một con chótrắng và một con mèo đen đang chạy đi chạy lại.
- Vậy ra đây là nơi Thủy đã sống? Tuấn lẩm bẩm.
- Đúng vậy. Một giọng nói trong veo vang lên phía sau khiến Tuấn giật mìnhquay lại.
- Thủy!
- Vậy là cuối cùng cậu đã thực hiện lời hứa của mình.

Thủy mỉm cười. Cậu ấy hầu như không thay đổi sau bốnnăm, vẫn đôi mắt đen láy sâu thẳm, nụ cười buồn và mái tóc dài buộc hờ hững saulưng. Tuấn chẳng biết phải nói gì, gặp lại Thủy là điều không thể ngờ tới, cứnghĩ Thủy đã không còn ở đây nữa.
- Cậu vào nhà chứ?
- À… ừ.
Tuấn bước theo Thủy tới ngồi bên thềm nhà, trên mộtcái chõng cũ kêu kẽo kẹt mỗi khi trở người, nó dường như chẳng ăn nhập gì vớixung quanh cả.
Thủy đặt cốc trà nóng trước mặt Tuấn. Đâu đó thoảngmùi hương hoa bưởi, không biết từ cốc trà hay từ một góc nào đó trong khu vườn.Một chút nắng ban mai chiếu vào cốc trà loang loáng những kí ức khi xưa.


Thủy và Hà chơi với nhau như hình với bóng, hai đứa đếntừ hai miền đất khác nhau, tính cách khác nhau vậy mà lại thân được với nhau. Hàthì vui vẻ, hoạt bát và bộc trực còn Thủy lại điềm tĩnh và trầm tính ít nói. Sựgắn kết giữa hai đứa là sở thích, sở thích trùng nhau đến kì lạ. Cùng thích mộtloại đồ ăn, đồ uống, màu sắc, thời tiết, âm nhạc và cả mẫu người. Vì thế mà cólần Thủy đã nói với Tuấn: “Mình chỉ lo là sau này tụi mình lại thích cùng mộtngười thôi.” Ấy vậy mà điều đó lại trở thành hiện thực. Tuấn xuất hiện như chútgì đó thay đổi trong hai đứa, quen Thủy khi Tuấn tìm hô Thủy quyển sách trongthư viện trường rồi sau đó quen Hà và thân thiết lúc nào không biết. Trong haingười Tuấn vẫn cảm thấy mình quan tâm nhiều hơn đến Thủy nhưng vẫn chẳng dám gọiđó là tình yêu hay cái gì đó tương tự. Giữ trong mình những cảm xúc đó Tuấn vẫntỏ ra bình thường với cả hai. Cho đến một ngày, Hà thổ lộ với Tuấn tình cảm củamình, Thủy cũng đã ở đó. Việc đầu tiên sau khi nghe Hà nói Tuấn làm là nhìn vềphía Thủy, vẫn đôi mắt tĩnh lặng, sâu thẳm đó, không một chút thay đổi cảm xúctrên khuôn mặt xinh đẹp ấy, cứ như Thủy đã biết trước từ lâu. Một nỗi buồn kì lạcứ bao trùm lấy cả buổi chiều đó, và Tuấn thấy mình thật kì lạ khi vẫn cố mỉm cườivà chấp nhận tình cảm của Hà.
Gió thổi đầy cả sân trường chiều muộn. Thủy quay bướcđi để hai đứa lại. Tuấn đã không thể hiểu hết được những gì đang diễn ra.
Những ngày sau đó Tuấn và Hà gặp nhau nhiều hơn, đivới nhau nhiều hơn nhưng thay vì tình cảm dành cho Hà trong Tuấn lớn dần lên thìTuấn càng ngày càng nhớ Thủy. Tuấn nhớ nụ cười hiền mà phảng chút buồn của Thủy,nhớ ánh mắt của Thủy, nhớ mái tóc đen bay dài trong gió. Tuấn muốn đến gặp Thủynhưng với tư cách gì đây? Nhất là sau đó Thủy tránh gặp Tuấn. Tuấn cả thấy giốngnhư có một dòng sông ở giữa hai đứa mà Tuấn không dám lội qua. Tuấn đành im lặngvà cố ru im trái tim mình bằng cách huyễn hoặc nó bằng những hình ảnh của Hà.
Những cánh hoa bồ công anh nhẹ nhàng bay lên, bângkhuâng buồn bã giữa không gian mênh mông, cứ thế nổi trôi không biết những cơngió sẽ đưa chúng đến đâu. Rồi bất chợt một cơn mưa kèm với giông bão ập xuống làmtan nát những cánh hoa trắng mỏng manh. Hà phải đi cấp cứu vì một căn bệnh liênquan đến tim. Không khí ở bên ngoài phòng chờ thật nặng nề. Bố Hà ôm lấy mẹ đangcố kìm những giọt nước mắt, Thủy thì ngồi nhìn chằm chằm vào cánh cửa trắng toátnhư người mất hồn. Trong sự lo lắng tột cùng Tuấn thấy rõ nỗi sợ hãi khi mất Hà,Tuấn sợ Hà sẽ không bao giờ được nghe thấy Tuấn nói: “Mình thích cậu” nữa. Tuẫnđã nghĩ là yêu Hà biết bao, Tuấn sẽ làm bất cứ điều gì để Hà có thể lại được nhưxưa. Tuấn quay sang và bắt gặp cái nhìn của Thủy.
Cứ như một giấc mơ, Hà dần khỏe lại và ra viện. Cũngnhư mọi người, Tuấn vui mừng khôn xiết và bắt đầu thự hiện lời hứa của mình. Tuấndành tất cả thời gian, tình thương và cả sự quan tâm dành cho Hà, làm cho Hà cườivà thấy hạnh phúc, cả Tuấn cũng vậy, Tuấn cũng thấy hạnh phúc. Mọi người khôngcòn thấy ba đứa đi với nhau như trước nữa mà giờ chỉ có Tuấn với Hà. Thủy biết ý,để cho hai đứa bạn có không gian dành cho nhau còn một mình Thủy lủi thủi vớicuộc sống hàng ngày. Đi một mình, về một mình, học một mình mà chơi cũng một mình.
Tuấn cứ nghĩ như vậy là ổn, Tuấn có thể bù đắp cho Hàbằng chính tình cảm của mình và cả hai sẽ được vui vẻ. Nhưng mọi chuyện đã khôngnhư vậy. Càng ngày Tuấn càng cảm thấy có một cái gì đó rất khó gọi tên, giốngnhư một sự nhức nhối, một cái gì đó không đúng đang xảy ra. Cảm giác đó cứ lớndần, hiện hình dần trong lòng Tuấn cho đến khi nó đủ lớn để Tuấn nhận ra nó. Tuấncứ lặng lẽ nhìn theo bóng dáng Thủy bước đi một mình trên sân trường, xót xa mỗilần Thủy cười rồi quay đi, mỗi lần Thủy từ chối đi cùng Tuấn và Hà, Tuấn nhắcnhiều đến Thủy hơn trong mỗi cuộc nói chuyện với Hà. Tuấn bối rối trước hiện thựcvà tình cảm của mình, người Tuấn thích thực sự là Thủy, còn với Hà chỉ là lòngthương cảm mà Tuấn đã nhầm lẫn là tình yêu. Tuấn tự nhủ lòng mình cố gắng giấu đitình cảm đó rồi sẽ có một ngày Tuấn có thể thích được Hà. Nhưng Tuấn vô tình khôngbiết rằng trong đôi mắt cười của Hà đang có chút gợn buồn.
Một buổi chiều mưa to như trút, Tuấn ngồi im lặng trướcmàn hình máy tính thì bất chợt có tiếng chuông điện thoại.
- Alo! Tuấn nhấc máy.
- Tuấn à, Hà đây. giọng Hà có vẻ sợ hãi. Tuấn ơi, Thủy sao ấy, Hà gọi mãibạn ấy không tỉnh dậy! Làm sao đây Tuấn?
- Sao lại vậy? Hai cậu đang ở đâu?
- Mình ở nhà Thủy.
- Uh, vậy cố gắng nhé mình sẽ đến ngay.
Tuấn không nghĩ ngợi mà chạy ra khỏi nhà dưới làn mưanhư muốn quật ngã người ta. Tuấn dường như không nhìn thấy đường nhưng cứ chạy,chạy về phía trước giống như thể trái tim Tuấn biết phải đi đâu và nó điều khiểnchân tay chứ không bộ não. Sự lo sợ khiến cho bước chân Tuấn không hề chậm lạitrong suốt đoạn đường. Mưa vẫn ào ào đổ xuống, mặt Tuấn tê lại vì rét.
- Hà ơi, Thủy ơi. Tuấn đập cửa.
Có tiếng bước chân trong nhà rồi tiếng cánh cửa mởra từ từ, tim Tuấn đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
- Tuấn à, sao cậu lại đến vào lúc này? Cậu ướt hết rồi.
Thủy đang đứng trước mặt Tuấn nguyên vẹn như chẳng hềcó chuyện gì xảy ra. Tuấn sững người.
- Cậu… Cậu không sao chứ?
- Mình á, có sao đâu! Sao cậu hỏi vậy?
- Hà… gọi điện cho mình và… bảo là… cậu…
- Hà ư? Thủy nhìn vào phía trong nhà.
- Hì, Hà đi ra và cười gượng. - Mình đùa chút thôi, không ngờ Tuấn tới nhanhvậy, lại còn đội cả mưa nữa. Nói đến đây mắt Hà thoáng nhìn xuống.
- Cậu đùa hơi quá đó, Tuấn đến thế này cậu ấy mà ốm thì khổ. Thủy nhẹ nhàngquở Hà, Thủy vẫn luôn vậy.
- Nhưng như thế chẳng phải là rõ sao?
- Gì?
(Còn tiếp)

Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Chủ đề mới hơn

Chủ đề cũ hơn

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết