°ღ-‘๑’-Bym†Bym-‘๑’-ღ°
Xem thêm
(*)Cho đỡ hỏng vải :
Có anh h
à tiện mời bạn ăn cơm. Cơm đã chẳng có gì, đến bát đãu cũng không.
Chủ nhà bảo:
- Thôi
ăn bốc cũng tốt chán!
Ðang
ăn, bỗng gió thổi tắt đèn. Anh ta gọi con thắp đèn, khách bảo:
- Thôi,
đèn đóm làm gì cho phí dầu, món ăn độc vị bốc nhầm đâu mà sợ.
Bỗng có tiếng sột soạt, chủ hỏi:
- Bạn làm cái gì thế?
- Trời tối nh
ý býng, chẳng ai thấy gì, tôi cởi quần ra cho đỡ hỏng vải -
Khách đáp.
_______________*____________________________*______________________
(*)Chồng keo vợ kiệt:
Có một anh chồng rất keo kiệt. Một hôm
đi làm được nửa đường anh sực nhớ chưa tắt chiếc đèn dầu ở nhà. Sợ vợ quên, anh lập tức quay về. Ðến nhà anh không dám vào, vì sợ mở cửa, cửa sẽ chóng hỏng. Anh đứng ngoài dặn vợ tắt đèn. Bà vợ nghe thấy tiếng chồng bèn trách: "Ði được nửa đường rồi mà còn quay về làm gì thêm mòn giày!". Anh chồng liền nói ngay:
- Không lo, tôi toàn xách giày thôi, chỉ
đi đất về dặn mình tắt đèn đấy!.
_______________*_______________________*_____________________________
(*)Uống rựu mà chết hóc:
Có một anh tính khí rất keo kiệt. Hễ nhà có giỗ, th
ì cứ đem những chén "hạt mít" ra để mời khách uống rượu.
Một khi, có bạn ở xa đến chơi, anh ta phải thết cơm rượu, cứ lối cũ giở ra.
Người khách biết ý, đương ngồi uống rượu, tự nhi
ên khóc hu hu lên. Anh kia ngạc nhiên hỏi làm sao đương vui lại khóc?
Người khách gạt nước mắt, đáp rằng:
- Tôi uống rượu, nh
ìn thấy chén, thì lại sực nhớ đến người anh em bạn thân của tôi, ngày xýa vì uống bằng chén con nhý thế nầy, mà phải chết oan.
- Làm sao thế?
- Tại chén nhỏ quá, vô
ý nuốt cả chén, cho nên chết hóc.
Anh chủ nhà vội vàng thay ngay chén con, mà lấy chén to
đem ra.
____________________*____________________________*______________
(*)Làm theo bố vợ:
Có anh chàng kia, tính rất khù khờ. Biết thế nên tr
ýớc khi anh ta ði làm rể,, mẹ anh ta ðã dặn dò cặn kẽ:
- Thấy bố vợ làm gì thì con phải làm theo, chớ
đừng hếch mắt lên mà nhìn, ngýời ta cýời cho, nghe không?
Nhớ lời mẹ dặn, một hôm bố vợ ðang cuốc ðất, anh ta chạy lại ðỡ lấy cuốc nói:
- Thầy ðể con làm cho.
Ông bố vợ vui vẻ trao cuốc cho rồi ði trồng chuối. Thấy thế anh ta lại vứt cuốc , lật ðật chạy theo và cũng bảo ðể ðó anh ta làm cho.
Lần này ông bố vợ không nói g
ì cả, bỏ đi đốn tre. Anh ta lại chạy theo giật lấy dao. Bực mình vì anh con rể giành mất việc mà chẳng làm xong việc gì, ông ta bỏ về nhà. Dọc đường cái khăn bịt đầu vướng phải cành tre, ông ta cũng không buồn nhặt, cứ thế đi. Anh con rể không có khăn cũng vội cởi ngay áo treo lên cành tre, rồi tất tả chạy theo bố vợ về.
Về
đến nhà, ông ta hầm hầm chạy vào buồng vợ sinh sự với vợ:
- Ðồ ngu! Chọn thế nào mà lại vớ phải một thằng rể
điên. Sáng nay chẳng làm được việc gì với nó cả!
Hai vợ chồng cãi nhau rồi ông ta
đạp cho vợ một đạp.
Anh rể vừa hộc tốc chạy về, thấy thế cũng co cẳng đạp cho mẹ vợ th
êm một đạp nữa ngã lăn kềnh.
________________________*__________________*_____________________
(*)Cô dâu thử tài chú rể:
Tối động phòng, cô dâu đóng cửa buồng, không cho chú rể vào, ra một vế câu đối đối, bảo đối được, mới mở cửa. Cô dâu đọc:
- Hang Thi
ên Thai, then khoá động đào, đóng chặt lại kẻo chàng Lýu quen lối cũ.
Cô dâu ð
ã dùng điển "Lưu thần nhập Thiên Thai" để ra câu đối. Thật gay go!
Nhưng chú rể không phải tay vừa d
ùng luôn điển "Bái Công nhà Hán dẫn quân vào cửa Hàm Cốc", đối lại:
- Cửa H
àm Cốc, lỏng khuôn tạo hoá, mở toang ra, cho ông Bái dẫn quân vào.
Cô dâu chịu là
đối giỏi và mở toang ngay cửa ra để đón chú rể vào.
________________*________________*________________________________
(*)Cái gì không xài nó dài ra:
Một vị tu sĩ ngồi chờ tại phòng hớt tóc. Bởi ông tới tr
ýớc, nên khách kia vừa xuống thì đến phiên ông lên nghế ngồi. Anh thợ hớt tóc vừa giũ khăn định choàng, bỗng vị tu sĩ nói một câu mở đề, để cho thấy mình là tay có trí: "Nè anh thợ! Có phải là cái gì mình không xài thì nó mọc dài ra hoài, phải không hử?" ý ông muốn ám chỉ tóc râu vô dụng mà vẫn mọc.
Nh
ýng anh thợ lại nghĩ khác, nên một tay cầm khãn quên giũ, một tay ôm bụng cýời dài, cýời ngoặt ngoẹo ðến bủn rủn tay chân không làm gì được.
Vị tu sĩ phát cáu:
- Tôi nói có g
ì lạ mà anh cýời dữ vậy. Hớt ði chứ!
- Thýa thầy tha lỗi - anh thợ thýa - nghe thầy nói, con bỗng nhớ thầy là ngýời tu hành, không xài, ắt nó dài lắm!
Vị tu sĩ biết lỡ lời, ðỏ mặt, nói ðể che sýợng: "
ý cài anh nầy, khéo nghĩ tầm bậy tầm bạ không lo mần việc. Ai nói vậy! Hớt lẹ đi không?".
_______________*_______________________*___________________________
(*)Chả có con nào nhỏ:
Một anh tuy
đã có vợ và có con ba bốn tuổi, nhýng tính vẫn tham ãn. Một hôm, anh ta ra ðồng kiếm ðýợc mấy con cá ðem về ðốt lửa ngồi nýớng.
Giữa lúc ấy, thằng con anh ta ðói ðang khóc quấy mẹ. Nhân trông thấy chồng nýớng cá, mẹ nó dỗ:
- úi chà! Con cá vàng không? Nín ði rồi bố cho.
Thằng bé nín ngay, nhýng anh ta gắt:
- Vàng g
ì? Có phải nghệ đâu mà vàng!
Thằng bé lại khóc. Mẹ nó dỗ:
- Nín
đi, kìa trông cá béo quá kìa! Nín đi rồi bố cho.
Thằng bé lại nín. Anh ta cau mặt:
- Cá đấy chứ có phải thịt đâu m
à béo mấy chả béo!
Thằng bé lại giãy nảy lên khóc. Mẹ nó dỗ mãi không nín
đành phải chỉ vào gắp cá nói:
- Nín
đi rồi bố xem con nào nhỏ bố cho một con.
Nh
ýng anh chồng quát:
- Ba con bằng nhau, chả có con nào nhỏ cả.
_____________________*_____________________*_____________________
(*)ước ăn dồi chó:
Hai vợ chồng nhà nọ, một hôm rỗi r
ãi, ngồi bàn với nhau:
"Giá ta học
được phép "Cầu được ước thấy" thì thích biết mấy nhỉ", Bụt liền hiện lên, nói:
- Ta sẽ cho ng
ýõi ba ðiều ýớc, từ giờ vợ chồng các ngýõi có thể ýớc ðýợc rồi.
Nói xong, Bụt biến mất.
Vợ chồng bàn với nhau là h
ãy nghĩ kỹ đã rồi sẽ ýớc. Một hôm trời mýa, hai vợ chồng ngồi dýới bếp rang ngô, chị vợ buột mồm nói:
- Ýớc g
ì bây giờ được miếng dồi chó mà ăn thì thích biết mấy.
Tức thì một miếng dồi chó hiện ra r
õi xuống trức mặt. Thế là mất một ðiều ýớc.
Anh chồng tức quá, chỉ miếng dồi mắng vợ:
- Ýớc vàng bạc chẳng ýớc, lại ði ýớc dồi chó. Ông cũng ýớc g
ì miếng dồi chó này nó dính ngay vào cái mũi mày cho mày biết thân!
Tức thì miếng dồi chó bay lên dính vào mũi chị vợ. Hai vợ chồng sợ xanh mặt. Thế là mất hai
điều ước.
Bây giờ việc cần thiết nhất l
à lại phải làm thế nào cho miếng dồi chó bay đi khỏi mũi vợ. Anh chồng đành buồn rầu mà ýớc nốt ðiều cuối cùng:
- Ýớc g
ì miếng dồi chó bay ra khỏi mũi nhà tôi!
Tức thì miếng dồi chó bay
đi mất. Thế là tong cả ba điều ước
___________________*____________________________*____________________
(*)Tại thầy địa lí...:
Một thầy địa lí, một thầy ph
ù thuỷ, một thầy bói ế hàng, ba thầy rủ nhau đi phương khác kiếm ăn. Ði từ sáng đến tối, bụng đói meo mà ba thầy cũng chýa tìm được chỗ nghỉ chân. Thầy địa lí sực nhớ ra gần đấy có nhà quen, mới bảo hai thầy kia:
- Ngày tr
ýớc tôi có ðể giúp ngôi ðất cho một nhà trong làng này. Nhà nó bây giờ cũng khá. Anh em ta gắng mà ðến ðấy, thế nào cũng ðýợc bữa no say.
Nhýng tôi cũng dặn trýớc, hễn ðén ðấy ngýời ta có mời ãn th
ì phải làm cao mới được, chứ đừng để người ta biết mình đói, người ta khinh.
Ba thầy t
ìm đến. Chủ nhà, gặp lại tầy cũ, tiếp rýớc niềm nở, bảo ngýời nhà làm cõm thết ðãi. Ba thầy cứ từ chối. Chủ nhà mời mãi, các thầy bảo:
- Thôi xin bác cho bận khác. Chúng tôi
đã cõm rýợu ngoài hàng rồi, chỉ phiền ông cho ngủ nhờ một tối, sáng mai anh em xin ði sớm.
Chủ nhà týởng các thầy thật t
ình, mới bảo ngýời nhà thôi ðừng dọn cõm nữa, quét giýờng trải chiếu mời các thầy ði ngủ.
Ba thầy thấy vậy buồn lắm, nhýng chẳng lẽ lại thú thực, ðành bóp bụng ði ngủ. Nằm m
ãi chẳng ngủ được. hai thầy kia mới cằn nhằn với thầy địa lí:
-
Ðầu đuôi chỉ tại anh cả. Việc gì xui nhau làm khách để đến nỗi bây giờ không ngủ được!
Thầy địa lí tuy bụng cũng hối, nhưng đ
ã bày chuyện ra rồi đành chịu, thấy hai thầy kia cứ nói lôi thôi sợ ngýời nhà nghe tiếng, mới bảo:
- Thôi các ông cứ nằm im, ðể chốc nữa nhà nó ngủ yên, tôi xuống bếp lục xem có g
ì ăn được, tôi mang ra cùng ăn cho đỡ đói.
Anh thầy bói vốn háu ăn, nghe nói thế, bụng bảo dạ: "Hắn đi th
ì có hắn trýớc ðã, chứ đâu đến phần mình".
Thầy vội vàng lẻn xuống
đất, rón rén mò đường vào bếp. Chẳng may cho thầy, loạng choạng giẫm ngay phải cái lýỡi cuốc dựng ở xó nhà, cán cuốc ðập ðánh "ðộp" một cái vào ðầu. Týởng ngýời nhà rình, biết, nó đánh, thầy luống cuống kêu inh lên:
- ối giờ
õi! Tôi lạy ông, ông tha cho. Chuyện này chỉ tại anh thầy ðịa lí!...
____________________*__________________________*________________
(*)Chết vẫn lừa bịp"
Một ngýời chỉ ði khuyến giáo giả, nói những là tô týợng ðúc chuông, làm cầu, làm quán, nhýng k
ì thực được đồng nào, lẻm vào mồm hết. Lúc chết xuống âm ti, vua Minh výõng giận lắm, bắt ðem ðày ngục tối. Anh ta vừa býớc vào cửa ngục, ðã bảo những ngýời bị giam trong ngục:
- Các bác ở ðây, tối thế này cũng chịu ðýợc à?
Ðể tôi đi khuyến giáo, mỗi bác cúng cho ít nhiều, tôi sẽ thuê ngýời mở một cái cửa sổ thật to thông lên trời cho nó sáng ra chứ!...
_______________________*___________________*____________________
(*)Sát sinh, tội nặng lắm ðấy:
Một ngýời ðánh cá ðem cá vào chợ bán. Có nhà sý trông thấy, bảo:
- Ngày nào ngýõi cũng sát sinh, tội nặng lắm!
Ðể nhà chùa làm lễ sám hối cho, có bằng lòng không?
Ng
ýời ðánh cá hỏi:
- Sám hối th
ì phải thế nào?
S
ý bảo:
- Bán rẻ cá cho nhà chùa ðể nhà chùa phóng sinh, thả xuống ao.
Ngýời ðánh cá nói:
- Vâng! Nhýng xin nhà chùa cho mỗi con nãm tiền, chứ kém không ðýợc.
Sý nói:
- Nam mô phật! Sao ðắt thế! Xýa nay nhà chùa vẫn mua cá rán ở hàng cõm cũng chỉ có ba tiền một con, nữa là cá chýa rán.
_________________________*_________________*______________________
Ui.........
mệt quá rui.......
còn nhiều lắm nhưng mà mệt rùi hihihihih
lần sau có thời gian tui lại post tiếp cho mọi người nha........
hi vọng là mọi người sẽ thích và có những chận cươi sảng khoái để có thể sua tan đi cái mệt mỏi của công việc.....ok
còn bây giờ thì.........hihihihih
bye bye...
Có anh h
à tiện mời bạn ăn cơm. Cơm đã chẳng có gì, đến bát đãu cũng không.
Chủ nhà bảo:
- Thôi
ăn bốc cũng tốt chán!
Ðang
ăn, bỗng gió thổi tắt đèn. Anh ta gọi con thắp đèn, khách bảo:
- Thôi,
đèn đóm làm gì cho phí dầu, món ăn độc vị bốc nhầm đâu mà sợ.
Bỗng có tiếng sột soạt, chủ hỏi:
- Bạn làm cái gì thế?
- Trời tối nh
ý býng, chẳng ai thấy gì, tôi cởi quần ra cho đỡ hỏng vải -
Khách đáp.
_______________*____________________________*______________________
(*)Chồng keo vợ kiệt:
Có một anh chồng rất keo kiệt. Một hôm
đi làm được nửa đường anh sực nhớ chưa tắt chiếc đèn dầu ở nhà. Sợ vợ quên, anh lập tức quay về. Ðến nhà anh không dám vào, vì sợ mở cửa, cửa sẽ chóng hỏng. Anh đứng ngoài dặn vợ tắt đèn. Bà vợ nghe thấy tiếng chồng bèn trách: "Ði được nửa đường rồi mà còn quay về làm gì thêm mòn giày!". Anh chồng liền nói ngay:
- Không lo, tôi toàn xách giày thôi, chỉ
đi đất về dặn mình tắt đèn đấy!.
_______________*_______________________*_____________________________
(*)Uống rựu mà chết hóc:
Có một anh tính khí rất keo kiệt. Hễ nhà có giỗ, th
ì cứ đem những chén "hạt mít" ra để mời khách uống rượu.
Một khi, có bạn ở xa đến chơi, anh ta phải thết cơm rượu, cứ lối cũ giở ra.
Người khách biết ý, đương ngồi uống rượu, tự nhi
ên khóc hu hu lên. Anh kia ngạc nhiên hỏi làm sao đương vui lại khóc?
Người khách gạt nước mắt, đáp rằng:
- Tôi uống rượu, nh
ìn thấy chén, thì lại sực nhớ đến người anh em bạn thân của tôi, ngày xýa vì uống bằng chén con nhý thế nầy, mà phải chết oan.
- Làm sao thế?
- Tại chén nhỏ quá, vô
ý nuốt cả chén, cho nên chết hóc.
Anh chủ nhà vội vàng thay ngay chén con, mà lấy chén to
đem ra.
____________________*____________________________*______________
(*)Làm theo bố vợ:
Có anh chàng kia, tính rất khù khờ. Biết thế nên tr
ýớc khi anh ta ði làm rể,, mẹ anh ta ðã dặn dò cặn kẽ:
- Thấy bố vợ làm gì thì con phải làm theo, chớ
đừng hếch mắt lên mà nhìn, ngýời ta cýời cho, nghe không?
Nhớ lời mẹ dặn, một hôm bố vợ ðang cuốc ðất, anh ta chạy lại ðỡ lấy cuốc nói:
- Thầy ðể con làm cho.
Ông bố vợ vui vẻ trao cuốc cho rồi ði trồng chuối. Thấy thế anh ta lại vứt cuốc , lật ðật chạy theo và cũng bảo ðể ðó anh ta làm cho.
Lần này ông bố vợ không nói g
ì cả, bỏ đi đốn tre. Anh ta lại chạy theo giật lấy dao. Bực mình vì anh con rể giành mất việc mà chẳng làm xong việc gì, ông ta bỏ về nhà. Dọc đường cái khăn bịt đầu vướng phải cành tre, ông ta cũng không buồn nhặt, cứ thế đi. Anh con rể không có khăn cũng vội cởi ngay áo treo lên cành tre, rồi tất tả chạy theo bố vợ về.
Về
đến nhà, ông ta hầm hầm chạy vào buồng vợ sinh sự với vợ:
- Ðồ ngu! Chọn thế nào mà lại vớ phải một thằng rể
điên. Sáng nay chẳng làm được việc gì với nó cả!
Hai vợ chồng cãi nhau rồi ông ta
đạp cho vợ một đạp.
Anh rể vừa hộc tốc chạy về, thấy thế cũng co cẳng đạp cho mẹ vợ th
êm một đạp nữa ngã lăn kềnh.
________________________*__________________*_____________________
(*)Cô dâu thử tài chú rể:
Tối động phòng, cô dâu đóng cửa buồng, không cho chú rể vào, ra một vế câu đối đối, bảo đối được, mới mở cửa. Cô dâu đọc:
- Hang Thi
ên Thai, then khoá động đào, đóng chặt lại kẻo chàng Lýu quen lối cũ.
Cô dâu ð
ã dùng điển "Lưu thần nhập Thiên Thai" để ra câu đối. Thật gay go!
Nhưng chú rể không phải tay vừa d
ùng luôn điển "Bái Công nhà Hán dẫn quân vào cửa Hàm Cốc", đối lại:
- Cửa H
àm Cốc, lỏng khuôn tạo hoá, mở toang ra, cho ông Bái dẫn quân vào.
Cô dâu chịu là
đối giỏi và mở toang ngay cửa ra để đón chú rể vào.
________________*________________*________________________________
(*)Cái gì không xài nó dài ra:
Một vị tu sĩ ngồi chờ tại phòng hớt tóc. Bởi ông tới tr
ýớc, nên khách kia vừa xuống thì đến phiên ông lên nghế ngồi. Anh thợ hớt tóc vừa giũ khăn định choàng, bỗng vị tu sĩ nói một câu mở đề, để cho thấy mình là tay có trí: "Nè anh thợ! Có phải là cái gì mình không xài thì nó mọc dài ra hoài, phải không hử?" ý ông muốn ám chỉ tóc râu vô dụng mà vẫn mọc.
Nh
ýng anh thợ lại nghĩ khác, nên một tay cầm khãn quên giũ, một tay ôm bụng cýời dài, cýời ngoặt ngoẹo ðến bủn rủn tay chân không làm gì được.
Vị tu sĩ phát cáu:
- Tôi nói có g
ì lạ mà anh cýời dữ vậy. Hớt ði chứ!
- Thýa thầy tha lỗi - anh thợ thýa - nghe thầy nói, con bỗng nhớ thầy là ngýời tu hành, không xài, ắt nó dài lắm!
Vị tu sĩ biết lỡ lời, ðỏ mặt, nói ðể che sýợng: "
ý cài anh nầy, khéo nghĩ tầm bậy tầm bạ không lo mần việc. Ai nói vậy! Hớt lẹ đi không?".
_______________*_______________________*___________________________
(*)Chả có con nào nhỏ:
Một anh tuy
đã có vợ và có con ba bốn tuổi, nhýng tính vẫn tham ãn. Một hôm, anh ta ra ðồng kiếm ðýợc mấy con cá ðem về ðốt lửa ngồi nýớng.
Giữa lúc ấy, thằng con anh ta ðói ðang khóc quấy mẹ. Nhân trông thấy chồng nýớng cá, mẹ nó dỗ:
- úi chà! Con cá vàng không? Nín ði rồi bố cho.
Thằng bé nín ngay, nhýng anh ta gắt:
- Vàng g
ì? Có phải nghệ đâu mà vàng!
Thằng bé lại khóc. Mẹ nó dỗ:
- Nín
đi, kìa trông cá béo quá kìa! Nín đi rồi bố cho.
Thằng bé lại nín. Anh ta cau mặt:
- Cá đấy chứ có phải thịt đâu m
à béo mấy chả béo!
Thằng bé lại giãy nảy lên khóc. Mẹ nó dỗ mãi không nín
đành phải chỉ vào gắp cá nói:
- Nín
đi rồi bố xem con nào nhỏ bố cho một con.
Nh
ýng anh chồng quát:
- Ba con bằng nhau, chả có con nào nhỏ cả.
_____________________*_____________________*_____________________
(*)ước ăn dồi chó:
Hai vợ chồng nhà nọ, một hôm rỗi r
ãi, ngồi bàn với nhau:
"Giá ta học
được phép "Cầu được ước thấy" thì thích biết mấy nhỉ", Bụt liền hiện lên, nói:
- Ta sẽ cho ng
ýõi ba ðiều ýớc, từ giờ vợ chồng các ngýõi có thể ýớc ðýợc rồi.
Nói xong, Bụt biến mất.
Vợ chồng bàn với nhau là h
ãy nghĩ kỹ đã rồi sẽ ýớc. Một hôm trời mýa, hai vợ chồng ngồi dýới bếp rang ngô, chị vợ buột mồm nói:
- Ýớc g
ì bây giờ được miếng dồi chó mà ăn thì thích biết mấy.
Tức thì một miếng dồi chó hiện ra r
õi xuống trức mặt. Thế là mất một ðiều ýớc.
Anh chồng tức quá, chỉ miếng dồi mắng vợ:
- Ýớc vàng bạc chẳng ýớc, lại ði ýớc dồi chó. Ông cũng ýớc g
ì miếng dồi chó này nó dính ngay vào cái mũi mày cho mày biết thân!
Tức thì miếng dồi chó bay lên dính vào mũi chị vợ. Hai vợ chồng sợ xanh mặt. Thế là mất hai
điều ước.
Bây giờ việc cần thiết nhất l
à lại phải làm thế nào cho miếng dồi chó bay đi khỏi mũi vợ. Anh chồng đành buồn rầu mà ýớc nốt ðiều cuối cùng:
- Ýớc g
ì miếng dồi chó bay ra khỏi mũi nhà tôi!
Tức thì miếng dồi chó bay
đi mất. Thế là tong cả ba điều ước
___________________*____________________________*____________________
(*)Tại thầy địa lí...:
Một thầy địa lí, một thầy ph
ù thuỷ, một thầy bói ế hàng, ba thầy rủ nhau đi phương khác kiếm ăn. Ði từ sáng đến tối, bụng đói meo mà ba thầy cũng chýa tìm được chỗ nghỉ chân. Thầy địa lí sực nhớ ra gần đấy có nhà quen, mới bảo hai thầy kia:
- Ngày tr
ýớc tôi có ðể giúp ngôi ðất cho một nhà trong làng này. Nhà nó bây giờ cũng khá. Anh em ta gắng mà ðến ðấy, thế nào cũng ðýợc bữa no say.
Nhýng tôi cũng dặn trýớc, hễn ðén ðấy ngýời ta có mời ãn th
ì phải làm cao mới được, chứ đừng để người ta biết mình đói, người ta khinh.
Ba thầy t
ìm đến. Chủ nhà, gặp lại tầy cũ, tiếp rýớc niềm nở, bảo ngýời nhà làm cõm thết ðãi. Ba thầy cứ từ chối. Chủ nhà mời mãi, các thầy bảo:
- Thôi xin bác cho bận khác. Chúng tôi
đã cõm rýợu ngoài hàng rồi, chỉ phiền ông cho ngủ nhờ một tối, sáng mai anh em xin ði sớm.
Chủ nhà týởng các thầy thật t
ình, mới bảo ngýời nhà thôi ðừng dọn cõm nữa, quét giýờng trải chiếu mời các thầy ði ngủ.
Ba thầy thấy vậy buồn lắm, nhýng chẳng lẽ lại thú thực, ðành bóp bụng ði ngủ. Nằm m
ãi chẳng ngủ được. hai thầy kia mới cằn nhằn với thầy địa lí:
-
Ðầu đuôi chỉ tại anh cả. Việc gì xui nhau làm khách để đến nỗi bây giờ không ngủ được!
Thầy địa lí tuy bụng cũng hối, nhưng đ
ã bày chuyện ra rồi đành chịu, thấy hai thầy kia cứ nói lôi thôi sợ ngýời nhà nghe tiếng, mới bảo:
- Thôi các ông cứ nằm im, ðể chốc nữa nhà nó ngủ yên, tôi xuống bếp lục xem có g
ì ăn được, tôi mang ra cùng ăn cho đỡ đói.
Anh thầy bói vốn háu ăn, nghe nói thế, bụng bảo dạ: "Hắn đi th
ì có hắn trýớc ðã, chứ đâu đến phần mình".
Thầy vội vàng lẻn xuống
đất, rón rén mò đường vào bếp. Chẳng may cho thầy, loạng choạng giẫm ngay phải cái lýỡi cuốc dựng ở xó nhà, cán cuốc ðập ðánh "ðộp" một cái vào ðầu. Týởng ngýời nhà rình, biết, nó đánh, thầy luống cuống kêu inh lên:
- ối giờ
õi! Tôi lạy ông, ông tha cho. Chuyện này chỉ tại anh thầy ðịa lí!...
____________________*__________________________*________________
(*)Chết vẫn lừa bịp"
Một ngýời chỉ ði khuyến giáo giả, nói những là tô týợng ðúc chuông, làm cầu, làm quán, nhýng k
ì thực được đồng nào, lẻm vào mồm hết. Lúc chết xuống âm ti, vua Minh výõng giận lắm, bắt ðem ðày ngục tối. Anh ta vừa býớc vào cửa ngục, ðã bảo những ngýời bị giam trong ngục:
- Các bác ở ðây, tối thế này cũng chịu ðýợc à?
Ðể tôi đi khuyến giáo, mỗi bác cúng cho ít nhiều, tôi sẽ thuê ngýời mở một cái cửa sổ thật to thông lên trời cho nó sáng ra chứ!...
_______________________*___________________*____________________
(*)Sát sinh, tội nặng lắm ðấy:
Một ngýời ðánh cá ðem cá vào chợ bán. Có nhà sý trông thấy, bảo:
- Ngày nào ngýõi cũng sát sinh, tội nặng lắm!
Ðể nhà chùa làm lễ sám hối cho, có bằng lòng không?
Ng
ýời ðánh cá hỏi:
- Sám hối th
ì phải thế nào?
S
ý bảo:
- Bán rẻ cá cho nhà chùa ðể nhà chùa phóng sinh, thả xuống ao.
Ngýời ðánh cá nói:
- Vâng! Nhýng xin nhà chùa cho mỗi con nãm tiền, chứ kém không ðýợc.
Sý nói:
- Nam mô phật! Sao ðắt thế! Xýa nay nhà chùa vẫn mua cá rán ở hàng cõm cũng chỉ có ba tiền một con, nữa là cá chýa rán.
_________________________*_________________*______________________
Ui.........
mệt quá rui.......
còn nhiều lắm nhưng mà mệt rùi hihihihih
lần sau có thời gian tui lại post tiếp cho mọi người nha........
hi vọng là mọi người sẽ thích và có những chận cươi sảng khoái để có thể sua tan đi cái mệt mỏi của công việc.....ok
còn bây giờ thì.........hihihihih
bye bye...