1 Người đàn ông bỵ nghi có khả năng tàng hình Wed 27 May 2009, 09:05
vẹtcutie
Thành viên cấp 5
Năm 1936, một chàng trai trẻ có tên Bernado Vazquez sống tại thành phố
San Juan, Puerto Rico đã nảy ra một ý tưởng làm giàu điên rồ: tàng hình.
Chàng
trai này có một niềm tin quái gở. Anh ta cho rằng trong cơ thể mình ẩn
chứa một khả năng đặc biệt. Anh ta cố gắng để sử dụng nó với một mục
đích duy nhất, đó là trở nên vô hình. Bernado vẫn mơ mộng về bản thân
mình như thế. Anh ta cũng không quên kể cho cô hàng xóm và cả con gái
cô về ước mơ của mình. Một đêm nọ, Bernado tới nhà 2 mẹ con và nói:
"Tôi sẵn sàng rồi. Lần này tôi đã chuẩn bị rất kỹ. Tôi sẽ không thất
bại đâu. Tôi đã có khả năng đặc biệt. Tôi đã có 1 con mèo đen. Tôi sẽ
sử dụng nó để biến mình thành tàng hình."
Câu chuyện được kể lại bởi cô con gái của người phụ
nữ được nhắc đến ở trên. Theo đó, từ năm 9 tuổi, cô bé và mẹ vẫn được
nghe chàng trai kỳ lạ kể về ước mơ điên rồ của anh ta, anh ta tin rằng
bằng việc trở nên vô hình, anh ta sẽ làm gì cũng được, sẽ trở nên giàu
có. Bernado bị thu hút bởi những cuốn sách, những câu chuyện hoang
đường về việc trở nên vô hình. Tuy có phần kỳ dị, nhưng Bernado là
người nói chuyện thu hút. Những câu chuyện về các thử nghiệm, các nỗ
lực với hy vọng giành được quyền năng đặc biệt của anh ta hấp dẫn hai
mẹ con cô hàng xóm. Một buổi chiều nọ, Bernado nói với hai mẹ con: "Tôi
đã sẵn sàng rồi. Tôi sẽ thành công cho mà xem. Hãy chờ tin vui của tôi
nhé. Chắc chắn ngày mai, tôi sẽ thông báo cho 2 người thành quả của
mình. Tạm biệt!”
Bernado bị tách biệt với hầu hết mọi người. Hầu như
chả ai muốn dính tới anh chàng này. Họ tưởng anh ta bị điên. Sự tồn tại
của Bernado lúc đó cũng gần như vô hình rồi. Tất nhiên ngoại trừ với mẹ
con cô hàng xóm. Tuy nhiên, cô hàng xóm cũng không tin vào Bernado. Cô
hay khuyên anh hãy từ bỏ trò điên rồ này đi.
Trở lại buổi chiều hôm đó, cái buổi chiều mà Bernado
hứa hẹn về sự thành công của mình. Bernado nói với một nụ mỉm có phần
đáng sợ: "Tôi có một con mèo đen, một vài miếng gỗ, một cái ca lớn, chị
có hiểu đó là thế nào không, tôi đã có đủ điều kiện để trở nên vô
hình.” (?!)
“Chúa ơi! Anh làm gì với mấy thứ đó?” - Cô hàng xóm hỏi.
“Tôi đã làm rất nhiều, thử rất nhiều, chị hiểu
không? Tôi đã tìm ra công thức của sự vô hình rồi. Đúng nửa đêm nay,
tôi sẽ sử dụng tấm ván gỗ đặc biệt tôi tìm được để nhóm lò. Sau đó tôi
sẽ dùng ngọn lửa đó để đun sôi nước, thả con mèo đen vào, chờ tới khi
nó chết hẳn. Phần còn lại sẽ vô cùng đơn giản.”
không? Tôi đã tìm ra công thức của sự vô hình rồi. Đúng nửa đêm nay,
tôi sẽ sử dụng tấm ván gỗ đặc biệt tôi tìm được để nhóm lò. Sau đó tôi
sẽ dùng ngọn lửa đó để đun sôi nước, thả con mèo đen vào, chờ tới khi
nó chết hẳn. Phần còn lại sẽ vô cùng đơn giản.”
Hình chỉ mang tính minh họa.
“Ôi trời ơi! Thật kinh khủng! Sao anh lại làm thế với con mèo cơ chứ?”
“Chị hiểu không, tôi cần xương của nó, một cái xương
có hình chữ Y, nằm gần tai con mèo. Tôi sẽ đặt miếng xương đó dưới
lưỡi. Đó là công thức của sự vô hình đấy!”
Cô hàng xóm bỏ đi. Cô cầu chúa phù hộ cho chàng trai
điên rồ. Và đó là lần cuối cùng còn có người nhìn thấy Bernado. Vài
ngay sau, vì tò mò, cô hàng xóm tìm tới nhà Bernado, cô không biết cái
thí nghiệm vô hình của anh ta ra sao rồi. Cô hỏi một người gần đó xem
có thấy Bernado không.
“Bernado ư? Không, chúng tôi chả bao giờ để ý anh
ta. Cách đây mấy đêm anh ta có làm cái quái gì đó ở nhà. Chúng tôi chỉ
nghe thấy tiếng thét kinh hoàng của con mèo. Thật khiến người ta dựng
tóc gáy! Chúng tôi còn chả dám đến hỏi xem có gì xảy ra...” - người
hàng xóm nói.
Cô hàng xóm cùng những người kia quyết định đến nhà
Bernado. Cửa bị khóa chặt từ bên trong, cửa sổ cũng như vậy. Gọi mãi
không được, họ quyết định báo cảnh sát. Cảnh sát có mặt và phá cửa, mọi
người xông vào. Trong căn phòng, một cảnh tượng gớm ghiếc cùng mùi hôi
thối bốc lên. Trong lò sưởi, đống củi đã cháy hết từ bao giờ. Con mèo
bị giết chết, xác nó nát bét. Người ta đi tìm mãi mà không thấy Bernado.
Mọi sự điều tra đều đi vào vô vọng. Cảnh sát cuối
cùng bế tắc. Họ không thể đưa ra kết luận gì. Có quá ít thông tin về
Bernado. Không ai để ý tới anh ta, anh ta không người thân, không bè
bạn. Người duy nhất biết về bí mật của anh ta là hai mẹ con cô hàng
xóm. Tất nhiên, chả ai tin họ. Đến bản thân họ cũng chả muốn tin.
Bernado đã biến mất mãi mãi? Nhưng tại sao lại như vậy? Có lẽ nào vào
cái đêm định mệnh đấy, chàng trai trẻ này đã có được công thức chính
xác của sự vô hình và trở nên mất dạng mãi mãi. Không ai trả lời được.