Mình lặng im rồi đáp lại cũng bằng 1 nụ cười...
Cười...Vì k khóc đc. nữa...
Cười...Vì k muốn khóc nữa...
Cười...Để mà không phải khóc nữa...
Hôm nay có người hỏi mình sao lúc nào cũng vui vẻ thế !?
Không có gì buồn sao !?
Hạnh phúc quá nhỉ !?
Mình bất chợt nhìn thẳng vào mắt người đó...
Người đó ngoảnh mặt đi tránh cái nhìn.
K có gì buồn ư !?
Hạnh phúc ư !?
Ừ thì..người cứ cho là thế...
Ngồi một mình trong căn nhà trống vắng, cái gương soi bóng mình trong đó...khẽ mỉm cười...
Nhìn nụ cười của mình sao mà giả tạo...
Thời gian trôi...c/s trôi...và nụ cười trôi...
Mỗi ngày lại là một nụ cười giả tạo...
Nhiều nụ cười giả tạo...
Trước đây cứ tưởng cười là h/p...
Bây giở mới biết có đôi khi khóc còn h/p hơn là cười...
Trước đây cứ nghĩ con người đau khổ là con người luôn có lệ trên mi...
Giờ mới biết con người đau khổ là con người có thể cười ngay trong chính sự đau khổ của mình...
Trước đây cứ nghĩ cô đơn là phải ở 1 mình...
Bây giờ mới biết cô đơn là ở ngay giữa chốn đông người mà vẫn cứ ngỡ rằng mình đang ở 1 mình...
Trước đây cứ nghĩ h/p là giàu sang, là quyền lực...
Bây giờ mới biết h/p đơn giản chỉ là 1 cái ôm...
Trước đây cứ nghĩ dối trá là xấu xa...
Bây giờ mới nhận ra mình tự dối trá mình rất nhiều...
Trước đây cứ tự cho mình luôn luôn quan tâm đến người khác...
Bây giờ mới nhận ra là mình vô tâm hơn mình tưởng...
Trước đây cứ nghĩ sợ hãi là việc phải nhìn một con quái vật đáng ghê...
Bây giờ mới nhận ra chỉ cần ở 1 mình cũng tạo nên nỗi sợ...
Trước đây cứ hay suy nghĩ viển vông về tương lai...
Bây giờ mới nhận ra tương lai đến và đi bất chợt như chiếc lá rụng rơi...
Ngày hôm nay trở thành ngày hôm qua...
Thời gian trôi đi lặng lẽ để mình nhận ra...nhận ra nhiều điều hơn mình tưởng...
Cuộc đời cứ trôi...thời gian cứ trôi...
Và mình mang 1 chiếc mặt nạ cười từ lúc nào k biết...
Buồn...
Cười...
Cô đơn...
Cười...
Mệt mỏi...
Vẫn cười...
Đôi lúc muốn khóc nhưng mãi chẳng thấy nước mắt trào ra...để rồi lại bất giác nở nụ cười...
Càng buồn...càng cười...
nếu nụ cười là nước mắt..........Em xyn cười 1 mình lẻ loi