Tôi vẫn gọi anh với cái tên thân thuộc “Pa”. Tôi thường trêu anh: "Kòi gọi như vậy không phải là gọi ba đâu nhé. Mà là từ 'Pa' trong chữ 'ù pa' tiếng Hàn Quốc đó, có nghĩa là anh ý!". Còn anh chỉ cười và bảo: "Ba hay 'ù pa' thì anh vẫn sẽ mãi yêu thương tôi thật lòng...
Tôi nhớ lại lần hai đứa gặp nhau. Hồi đó, hoàn cảnh của tôi rất khó khăn. Đó cũng là khoảng thời gian tăm tối nhất. Tôi bị người yêu lừa dối rồi phản bội. Tôi đau đớn tột cùng. Tôi đã yêu hắn, tin tưởng hắn, trao cho hắn cái thứ quý giá nhất của đời con gái. Vậy là 20 năm gìn giữ, cuối cùng tất cả đã tan biến bởi một phút yếu lòng. Để rồi hắn quay lưng bỏ tôi lại một mình, bơ vơ, lạc lõng...
Một ngày không xa, bỗng dưng hắn quay trở lại. Một lần nữa, tôi mềm lòng trước những lời xin lỗi của hắn. Có ai ngờ đâu hắn đã lao vào con đường cờ bạc, lô đề. Hắn cầu xin sự giúp đỡ ở tôi. Lúc bấy giờ tôi cũng chỉ là một đứa sinh viên, làm sao có nhiều tiền vậy mà giúp hắn? Cái duy nhất đáng giá lúc bấy giờ tôi có là chiếc thẻ sinh viên. Tôi cho hắn mượn "cắm" để lấy tiền trả nợ. Vẫn hy vọng hắn sẽ làm lại cuộc đời, thế nhưng tôi lại bị hắn lừa.
Suy sụp tinh thần, gánh trên vai một khoản nợ. Tôi cũng đã định về nhà và mong sự tha thứ, giúp đỡ của gia đình. Nhưng lại thấy sợ… Trong suy nghĩ của ba, tôi là đứa con gái ngoan. Tôi không muốn làm ba buồn. Suốt khoảng thời gian đó, tôi không biết phải đi đâu về đâu. Một mình lang thang giữa chốn phồn hoa đô thị tấp nập. Tôi đã định buông xuôi để tất cả. May mắn sao ngày hôm đó, tôi đã vô tình gặp anh.
Anh đã xuất hiện đúng lúc. Anh hiểu và thông cảm trước những gì mà tôi đã trải qua. Anh là người đã cho tôi biết rằng, trên đời này vẫn còn nhiều lắm những tấm lòng nhân ái. Tôi chỉ nhớ anh bảo với tôi: "Sống trên đời phải có một tấm lòng”. Anh cho đi rất nhiều mà không mong sẽ nhận lại. Chỉ mong tôi sẽ cố gắng để vượt qua. Vậy là tôi đã có tiền trả cho người ta để lấy thẻ sinh viên về và lại tiếp tục đến trường.
Những ngày sau đó, anh vẫn thường xuyên nhắn tin hỏi thăm động viên tôi. Tôi quý anh đơn giản là một sự biết ơn. Bởi khoảng cách tuổi tác không cho phép chúng tôi đến gần nhau hơn nữa. Với lại, anh cũng đã có gia đình. Vợ anh hiền hậu, xinh đẹp, họ cũng đã có với nhau hai đứa con trai thông minh, học giỏi. Tôi và anh vẫn cố giữ khoảng cách. Tôi chỉ xưng hô anh-em khi chỉ có 2 người. Nhưng ra ngoài tôi luôn mồm gọi “Pa ơi. Pa à”...
Thời gian cứ thế trôi đi, tôi và anh không tiến xa hơn nếu như không có một ngày… Tai họa vô tình ập xuống gia đình tôi. Ba tôi ngã bệnh nặng, chỉ còn mình mẹ lo toan gánh nặng gia đình. Thế nhưng rồi không lâu sau thì sức khỏe của mẹ cũng giảm sút trầm trọng. Tôi là chị cả, cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài việc cắp sách đến trường. Em tôi khi đó mới chập chững bước chân vào cổng trường đại học. Tôi không biết phải làm sao? Một lần nữa anh lại ở bên cạnh, giúp đỡ tôi vượt qua những giây phút khó khăn nhất.
Anh lo lắng, quan tâm đến tôi rất nhiều cả về vật chất lẫn tinh thần. Tôi đã “nợ” anh rất nhiều. Anh không bắt tôi phải trả bằng bất cứ cái gì. Anh muốn tôi sẽ đến bên anh nhưng đó không phải là sự ép buộc. Đến giờ nghĩ lại tôi mới biết, ngày đó tôi đến với anh không phải là để trả nợ gì hết. Mà đó là sự tự nguyện, là thứ tình cảm tôi không cưỡng nổi lại trái tim.
Tôi đã yêu anh. Mối quan hệ bí mật ấy kéo dài suốt 2 năm. Tốt nghiệp đại học với tấm bằng khá đẹp, và cũng nhờ mối quan hệ của anh nên giờ tôi đã có công việc ổn định trong cơ quan nhà nước. Trước mặt mọi người, tôi đã quen với cái danh là "con gái nuôi" của anh. Tất nhiên, cả gia đình anh cũng biết rất rõ điều ấy. Tôi vẫn hay gọi vợ anh là "mẹ", tôi là "chị" của các con anh, tôi đã sống với cái danh “con gái hờ” của anh như vậy, đã rất lâu rồi.
Cuộc sống vật chất đầy đủ, anh không để tôi thiếu bất cứ cái gì. Thế nhưng nhiều lúc trong lòng tôi cảm thấy chống trải vô cùng. Anh vẫn nói, anh yêu tôi nhiều,nhiều lắm, song cũng không muốn giữ tôi lại cho riêng mình. Bởi tôi còn quá trẻ, còn cả tương lai phía trước nữa. Bây giờ ổn định cuộc sống rồi, anh bảo tôi hãy chọn lấy một người và anh sẽ trở thành người “Ba” thật sự của tôi. Thế nhưng mà…
Dường như trái tim tôi đã đóng chặt mất rồi. Nơi đó chỉ dành riêng cho mình anh mà thôi. Có những lúc đứng một mình trong góc khuất, lén trộm nhìn anh hạnh phúc bên gia đình, nước mắt tôi lại tuôn rơi. Tôi chạnh lòng. Những ngày cuối tuần tôi chỉ có một mình. Những ngày lễ, kỷ niệm cũng chỉ một mình. Nhưng tôi vẫn mãn nguyện, bằng lòng với tình yêu mình đang có.
Tôi biết anh yêu tôi bằng tình yêu lớn lao như thế nào. Tôi trân trọng sự chân thành trong tình yêu anh dành cho tôi. Nhưng hôm nay tôi đã khóc. Tôi khóc vì lòng mình cảm thấy mệt mỏi. Tôi không đủ sức đấu tranh với chính mình. Tôi buộc phải lựa chọn. Nhưng tại sao tôi vẫn không thể nào xóa được hình bóng của anh trong trái tim mình. Tôi ko biết phải làm sao bây giờ nữa. Tôi rất cần một lời khuyên.