Diễn Đàn Vân Đồn

Nơi giao lưu, kết bạn và cùng nhau thể hiện cá tính

Tự động đăng nhập lần sau

Bài gửi sau cùng

»Máy đo độ đụcvuonghoang2388 Tue 17 Nov 2015, 14:39
»Dưỡng đo, căn lá giá rẻvuonghoang2388 Sun 15 Nov 2015, 14:31
»Máy dò kim loại cầm tayvuonghoang2388 Thu 12 Nov 2015, 14:43
»Phụ kiện cửa kính phù hợp để lắp đặt cửa đẩyduancuacuon Tue 10 Nov 2015, 16:51
»Bút camera, camera bút, camera ngụy trangvuonghoang2388 Tue 10 Nov 2015, 08:40
»Máy hiệu chuẩn âm thanh, thiết bị hiệu chuẩn âm thanhvuonghoang2388 Tue 10 Nov 2015, 08:37
»Những thông số quan trọng của bản lề sàn ADLER A- 2000duancuacuon Fri 30 Oct 2015, 10:30
»Sửa khóa cửa cường lực ở đâu Hà Nội tốt nhất?duancuacuon Thu 29 Oct 2015, 15:11
»Bản lề sàn Newstar Hs-233Zduancuacuon Wed 28 Oct 2015, 14:35
»Nhận cung cấp phụ kiện VVP số lượng lớnduancuacuon Tue 27 Oct 2015, 18:28

16012010

bao giờ em cũng thấy cô đơn anh ạ ! Empty bao giờ em cũng thấy cô đơn anh ạ !

Người đăng hoahongden0690vdqn
hoahongden0690vdqn
Xem thêm
Những ngày cuối năm, gia đình, lứa đôi quấn quít bên nhau, em chỉ có một mình ngồi trong phòng, với bóng đèn, với những con cá cảnh đang ngủ say, với tiếng kim đồng hồ tích tắc, suy nghĩ xem Tết này mình sẽ làm gì với ai để không phải một mình buồn tẻ.
Gởi anh!

Mà...anh là ai nhỉ? Em cũng không biết nữa. Em chỉ biết, anh tồn tại trên đời này, ở một nơi nào đó. Và một ngày nào đó, sẽ có một cơn gió vô tình đưa anh đến với em.

Anh có biết vì sao em viết thư cho anh không? Bởi vì em đang rất cô đơn.

Anh ạ, em thường rất sợ sự cô đơn. Dẫu quanh em luôn có gia đình, có những người mà em yêu thương. Quanh em có đến hàng trăm người bạn, ai ai cũng biết em, và ai ai cũng quý. Em từng nghĩ, như thế thì làm sao em có thể cảm thấy cô đơn được?

Nhưng anh ơi, hình như, bao giờ em cũng cô đơn anh ạ.

Không cô đơn làm sao được, khi đôi lúc mình còn không hiểu nổi chính mình.

Không cô đơn sao được, khi những ngày cuối năm, gia đình, lứa đôi quấn quít bên nhau, em chỉ có một mình ngồi trong phòng, với bóng đèn, với những con cá cảnh đang ngủ say, với tiếng kim đồng hồ tích tắc, suy nghĩ xem Tết này mình sẽ làm gì với ai để không phải một mình buồn tẻ.

Cô đơn, bởi vì em thấy con tim mình chẳng còn niềm vui nào âm ỉ cả. Nó bình lặng, không ồn ào, không phô trương, chỉ cười những điệu cười tầm thường và không còn biết khóc.

Cô đơn, bởi em biết, trong lòng em có một cái gì không rõ ràng. Nắm giữ một kỷ niệm chẳng lấy gì làm đẹp, em phân vân không biết nên làm gì với nó để con tim mình thanh thản.

Cô đơn, bởi em nhớ mùa đông năm trước, lần đầu tiên con tim mình rung động, lần đầu tiên em thầm cảm ơn ân huệ của cuộc đời vì đã mang đến cho em một người luôn biết làm em cười, đem đến cho em những niềm vui thật sự.

Và cô đơn, bởi những niềm vui ấy rồi cũng như bong bóng xà phòng, đến rồi đi rất vội. Lần đầu tiên em hiểu: tình yêu cũng không phải là vĩnh cửu, dẫu con tim có cùng nhịp đập với nhau.

Những bong bóng xà phòng cứ lơ lửng, kỷ niệm cũng không hẳn là kỷ niệm, chẳng biết là gì nữa, nó cứ bấu víu hờ hững trong những ngóc ngách tâm hồn, và lại nhẹ nhàng dấy lên mỗi khi có một làn gió lướt qua. Em băn khoăn cầm nó trên tay, chẳng biết nên thả trôi theo gió hay nên giữ lại, chỉ biết lòng em chẳng bao giờ thực sự thanh thản.

Anh có hiểu điều đó không anh? Chẳng hạn như lúc này đây, em muốn khóc, em muốn bóc hết lớp vỏ khô cứng và lạnh lùng của mình, để trở lại là cô bé bao giờ cũng tình cảm, cũng sôi nổi và tự tin như ngày trước. Đã hơn ngàn lần, em tự hỏi, có phải em đã sai? Có phải em đã ích kỷ khi đã không thể tha thứ cho người đã làm tổn thương mình? Có phải em quá ấu trĩ, khi nghĩ rằng, tình yêu đã ra đi rồi, thì chẳng còn gì nhất thiết phải ở lại cả, kể cả tình bạn? Có phải em không phải là một người con gái biết cảm thông, và quá cứng nhắc với mọi thứ, kể cả tình yêu?

Và, có phải em quá khắt khe, khi từ đấy, không mở lòng với người con trai khác, không để cho anh ấy cơ hội và không cho mình cơ hội. Em từ chối tất cả các cuộc hẹn, em đối xử lạnh lùng, em để tin nhắn vài ngày sau mới nhắn lại. Nhìn những cô gái luôn khéo léo đối với các chàng trai theo đuổi họ, em tự nghĩ, mình làm vậy có gì sai không?

Em có quá mạnh mẽ không anh? Khi cố làm cho mình trở nên lạnh lùng trước mọi thứ cuộc sống, để mỗi khi gục ngã em sẽ bớt quỵ lụy. Em có ngốc nghếch không anh, khi không cho mình một cái quyền được dựa dẫm vào người khác? Em có quá gồng mình không anh, khi bao giờ cũng cố tỏ ra là một người có thể làm được hết mọi thứ, không cần trông cậy ai hết.

Nếu như là ngày trước, em luôn tự tin tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi ấy, vì em luôn tin mình!

Nếu như ngày trước, em sẽ chẳng phải bận tâm những điều ấy, bởi vì em luôn cố gắng làm đúng, và tự phán xét được đúng sai trong mỗi bước em đi, mỗi chặng đường em chọn.

Em nhận ra, em cần có anh bên cạnh. Em nhận ra, em cần một tình yêu thực sự, một tình yêu như em đã từng tìm thấy, nhưng ông trời lại phán rằng, đó không phải của em. Em cần được sống là chính mình. Em cần một bờ vai để dựa, một hơi ấm để rúc người vào, một người để em dành một tình yêu trọn vẹn.

Em biết, ở một nơi nào đó, anh đang chờ em, và dang rộng vòng tay để đón em.

Share this post on: reddit

™☼™Eddi™☼™

Bài gửi Sat 16 Jan 2010, 20:24 by ™☼™Eddi™☼™

heM đỌc đc hếT

Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Chủ đề mới hơn

Chủ đề cũ hơn

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết