Diễn Đàn Vân Đồn

Nơi giao lưu, kết bạn và cùng nhau thể hiện cá tính

Tự động đăng nhập lần sau

Bài gửi sau cùng

»Máy đo độ đụcvuonghoang2388 Tue 17 Nov 2015, 14:39
»Dưỡng đo, căn lá giá rẻvuonghoang2388 Sun 15 Nov 2015, 14:31
»Máy dò kim loại cầm tayvuonghoang2388 Thu 12 Nov 2015, 14:43
»Phụ kiện cửa kính phù hợp để lắp đặt cửa đẩyduancuacuon Tue 10 Nov 2015, 16:51
»Bút camera, camera bút, camera ngụy trangvuonghoang2388 Tue 10 Nov 2015, 08:40
»Máy hiệu chuẩn âm thanh, thiết bị hiệu chuẩn âm thanhvuonghoang2388 Tue 10 Nov 2015, 08:37
»Những thông số quan trọng của bản lề sàn ADLER A- 2000duancuacuon Fri 30 Oct 2015, 10:30
»Sửa khóa cửa cường lực ở đâu Hà Nội tốt nhất?duancuacuon Thu 29 Oct 2015, 15:11
»Bản lề sàn Newstar Hs-233Zduancuacuon Wed 28 Oct 2015, 14:35
»Nhận cung cấp phụ kiện VVP số lượng lớnduancuacuon Tue 27 Oct 2015, 18:28

26072010

Khi nào trái tim anh còn chỗ cho em?  Empty Khi nào trái tim anh còn chỗ cho em?

Người đăng ··¤°ღ-‘๑’-♂♥♀-‘๑’-ღ°¤··
··¤°ღ-‘๑’-♂♥♀-‘๑’-ღ°¤··
Xem thêm
Anh! Yêu là đồng cảm chứ không phải thương cảm. Những ngày em ốm, em thèm khát được có anh chỉ để nghe một câu "em đỡ chưa" mà không được. Em đâu có muốn ốm đau bệnh tật, em mệt lắm, nhưng cũng phải tự đi bệnh viện.



Anh! Có lẽ em chỉ quen gọi anh bằng tiếng gọi khô khan cộc lốc ấy thôi, anh có giận không? Nhưng mà nó chứa đựng tất cả những gì yêu thương nhất em dành cho anh.

Anh! Em sợ những ngày không có anh bên cạnh/Mưa bất chợt chỉ mình em lạnh ướt. Anh biết không, đó là hai câu thơ em thích nhất trong những câu thơ tình mà em được đọc. Em ghét trời mưa lắm, mưa toàn gợi cho em những kỷ niệm buồn, mưa cũng buồn như nước mắt của em vậy. Nhưng em lại yêu mùa thu, yêu tất cả những gì của mùa thu. Em cũng không biết sao mình lại yêu mùa thu đến vậy? Có lẽ đơn giản chỉ vì em sinh ra vào mùa thu. Thu đẹp nhưng buồn, buồn đến nao lòng.

Anh! Có phải ai sinh ra vào mùa thu cũng mang trong mình một tâm hồn đa cảm? Không phải đâu chắc chỉ có mình em thôi anh ạ, cuộc sống với em sao lại đơn lẻ đến vậy? Em thấy cuộc sống của mình chỉ là những chuỗi ngày dài phẳng lặng buồn vô cùng, lúc nào em cũng suy nghĩ một mình chẳng bao giờ tâm sự cùng ai. Chính vì vậy mà cách nghĩ của em lúc nào cũng trái với mọi người nên ai cũng bảo em khó tính. Em cũng nghĩ vậy bởi mình biết rõ bản thân mình hơn ai hết mà anh.

Anh! Chẳng bao giờ chịu nghe và hiểu em cả. Từ trước đến nay anh chưa bao giờ hiểu em nghĩ gì. Em tâm sự gì với anh thì anh lại mắng em là linh tinh, nhưng đó là những gì em muốn san sẻ cùng anh, muốn anh nghe và hiểu em hơn. Trước kia có một mình em chỉ biết gửi tâm sự vào những trang nhật ký và khóc một mình.

Từ năm học lớp 8, đêm nào em cũng viết nhật ký bởi em nghĩ đó là lúc mình thấy thanh thản hơn, mình sống thật với lương tâm mình nhất. Nhưng em nghĩ mình sẽ bỏ thói quen ấy, em muốn sống mạnh mẽ hơn, em sẽ không buồn và khóc nữa vì em đã có anh bên cạnh rồi.

Anh! Em không làm được điều em nghĩ, em vẫn viết, vẫn buồn, những nỗi buồn vô cớ không tên, những giọt nước mắt vẫn thấm lăn dài trên má mỗi đêm. Và em sẽ vẫn viết, cho anh, cho tình yêu em dành cho anh.

Anh! Yêu anh em nghĩ mình sẽ không còn những chuỗi ngày buồn, không một mình đạp xe lang thang những khi buồn quá, bởi em đã có anh bên cạnh, chủ nhật em sẽ không còn phải ở nhà một mình nữa. Nhưng anh không phải chỉ của riêng mình em, anh còn nặng gánh gia đình, anh là người của công việc.

Em thương anh nhưng lại chẳng giúp được gì cho anh. Em biết mình không có khả năng kiếm được tiền, em vô dụng lắm và em cũng chỉ muốn sống một cuộc sống đơn giản bình thường thôi mà sao khó vậy anh? Với anh cuộc sống lúc nào cũng bận rộn, cuối tuần nếu không về quê thì anh lại đi làm, tuần nào anh cũng để em một mình nhớ, chờ, mong anh. Anh không thấy tội nghiệp sao? Buồn và nhớ anh lắm, nhớ đến cồn cào quặn thắt anh có biết không?

Anh! Em tự hào vì có anh, anh tốt với mọi người vậy, nhưng với em hình như anh chỉ thương cảm em thôi. "Em hết tiền chưa thì anh cho?", đấy đâu phải là thứ em cần, cái em cần là một bờ vai và một trái tim cơ.

Anh! Yêu là đồng cảm chứ không phải thương cảm. Những ngày em ốm, em thèm khát được có anh chỉ để được nghe một câu "em đỡ chưa "mà cũng không được, tại sao vậy anh? Em đâu có muốn ốm đau bệnh tật, em mệt lắm nhưng cũng phải tự mình đi bệnh viện. Tủi thân lắm anh ạ, người ta thì người đưa đón còn em thì... mệt quá ngồi nghỉ đỡ lại đi tiếp. Nằm cả ngày ở nhà mỗi lần có tiếng xe ngoài cổng lại mong đó là anh, nhưng càng mong càng không thấy.

Em lại hy vọng trong vô vọng rồi, chờ mãi đến 10h anh mới ghé qua thăm cho "phải đạo" mấy phút rồi anh lại phải về. Em biết anh bận, em không trách cũng chẳng giận được anh bởi anh khéo lắm, lý do nào anh đưa ra cũng chính đáng rồi thì còn giận hờn làm sao được nữa. Em không dám nghi ngờ anh và thật sự chưa bao giờ em có ý nghĩ đó. Yêu mà không tin tưởng nhau thì thật khó phải không anh? Mệt mỏi, căng thẳng cả ngày, thời gian ở bên nhau chẳng được là bao nhiêu mà còn giận dỗi thì thật lãng phí.

Anh! Tối nay nghe điện của anh xong em suýt bật khóc trên lớp, ngồi học mà chẳng biết mình nghe và ghi gì nữa. Tan giờ về mà đi như vô cảm, sống mũi lại cay cay, có phải em lại khóc không anh? Em không muốn khóc nữa đâu, em khóc nhiều rồi, em sinh ra đâu phải chỉ để khóc? Cả tuần đi làm tối về lại đi học đến 9h, chẳng có thời gian quan tâm đến anh, em cũng đáng trách lắm mà.

Anh nhớ anh hứa gì với em không? Anh hứa tối thứ 7 anh sẽ đón em, nhưng có lẽ nhiều việc quá anh quên mất rồi, và chắc chẳng bao giờ anh đón em đâu, em tự đi rồi tự về như những mọi ngày. Buồn lắm anh ạ, nhưng cuộc sống với em quen một mình rồi, có anh mà lại phải tập cho mình quen với không có anh. Anh đã dạy em là cuộc sống phải biết tự cân bằng, nhưng em vẫn muốn được làm kiêu, làm nũng như bao cô gái khác.

Và hơn hết em muốn được có anh bên cạnh, được dựa vào bờ vai đầy tin cậy của anh, được gục đầu vào ngực anh nhõng nhẽo, được ngắm nhìn khuôn mặt anh và thuộc từng vết nhỏ trên mặt.

Anh! Yêu em sao anh lại để em khóc nhiều vậy? Anh không thấy như vậy là có tội với tình yêu sao? Sao anh để em nhớ, chờ, mong anh nhiều vậy? Sao anh để em một mình kể cả những lúc em cần anh nhất?

Anh! Hạnh phúc là gì hả anh? Thế nào là "nụ cười hạnh phúc" hả anh?

Anh! Khi nào tim anh mới còn chỗ trống cho em? Em chỉ xin một ngăn nhỏ trong tim anh thôi mà, như vậy có khó quá không anh? Vì em biết anh còn gia đình còn công việc.

Anh! Khi nào nụ cười hạnh phúc mới thực sự nở trên môi em? Lúc đó anh có ở bên cạnh em không anh?



Share this post on: reddit

No Comment.

Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Chủ đề mới hơn

Chủ đề cũ hơn

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết