1 em sẽ buông tay anh ra Wed 03 Nov 2010, 17:18
chipxinh158
Thành viên cấp 2
Nó mắc bệnh trầm uất từ khi ba nó qua đoi`
Ba nó qua đời vì lên cơn đau tim khi biết mẹ nó lăng nhăng với người đàn ông khác.Nó yêu ba
biết mấy, vậy mà ba đã bỏ nó ra đi. Nó hận mẹ nó.
Nó bỏ về quê sống với bà nội, nôi là người nó tin tưởng nhất, nó chia sẻ mọi thứ với mỗi
mình nội mà thôi.
Nó vẫn đi học bình thường, ngoài những câu bắt buộc phải nói thì nó hoàn toàn im lặng.
Chính vì điều đó mà nó không có bạn và bị coi là kẻ lập dị.Thường xuyên gặp phiền phức.
Ngày thàng dần qua, mọi người đã dần quen với hình ảnh của 1 đứa im lặng như nó. Nó trở
thành kẻ vô hình.
Nó thây đổi từ khi gặp Phong _1 tên con trai lạ mất đi kí ức và lưu lạc đến nơi nó sống.
Thực ra tên Phong cũng không phải là tên chính thức của hắn mà là do nó tự đặt cho người
ta thôi vì Phong đến với nó như 1 cơn gió
Người bạn duy nhất của nó_mối tình đầu của nó và rồi Phong ra đi như làn gió
Nó và Phong đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp với nhau. Những phút giây hạnh phúc, những nụ
hôn ngọt ngào, những đêm 2 đứa rủ nhau trèo lên nóc nhà ngắm sao, rồi chạy về phía khu
rừng gần nhà bắt đom đóm…Rồi Phong đi, để lại cho nó 1 bức thư với vài dòng chữa lạnh
lùng vô cảm. Khi bà mất Phong hứa là sẽ luôn luôn ở bên cạnh nó, không bao h rời xa nó,
nhưng nay sao Phong lại không giữ lời hứa đó. Phong là kẻ nói dối, xấu xa.
Nó trách Phong nhưng nó đâu có biết người làm cho Phong ra đi chính là mẹ nó, người thay
đổi bức thư Phong đẻ lại cũng lại là mẹ nó.
Bà mất, nó bị mẹ ép buộc về thành phố sống. 2 cú shock liên tục khiến nó trở thành 1 con
robot được cài đặt sẵn. mẹ nói gì làm đấy, không thắc mắc, không phản đối.
1 năm sau
Nó gặp lại Phong, tay trong tay với 1 người con gái khác, nó gọi nhưng Phong không nghe
thấy, nó đuổi theo nhưng Phong đã lên xa và đi xa.
Và sau hôm đó nó tiếp tục được gặp lại Phong vì Phong là học sinh mới chuyển vào trường
nó, tuy khác lớp nhưng nó vẫn rất vui.
- Phong à ! nó gọi Phong từ phía sau
Phong quay mặt lại, rồi nhìn tứ phía, cuối cùng dừng ánh mặt tại mặt nó
- cậu gọi tôi à ??? Phong ngơ ngác
- Cậu không nhớ mình sao ?nước mắt nó rơi, nụ cười trên môi tắt hắn
- Chắc cậu nhầm rồi, tôi tên Quân mà. Phong trả lời nó vẻ mặt khá lúng túng – xin lỗi nha.
Phong lạnh lùng bước đi
Thời gian dài sau đó, nó tìm mọi cách để Phong nhớ lại nó, Nhưng tất cả đều vô vọng. Phong
bực tức mỗi khi thấy nó, bạn gái Phong dằn mặt nó, nhưng nó bỏ ngoài tai tất cả.
1 ngày chủ nhật, nó tìm đến nhà Phong. Phong từ chối gặp nó nhưng nó mặc kệ, phóng thẳng vào phòng của Phong
- cô làm cái quái gì vậy hả ??? Phong quát nó, giọng đầy tức giận
- 3h chiều, tớ đợi cậu ngay khu tượng đài, lần cuối thôi.
- tôi ko đi. Cô thik thì đi mà đợi.
Phong đẩy nó ra khỏi phòng, đóng rầm cửa, nó cúi mặt bỏ đi
3h…4h…5h…..21h….. Trời mưa, nó vẫn ngồi đó
23h, chuông điện thoại nhà Phong reo lên, đầu đây bên kia là mẹ nó, mẹ nó lo lắng khi nó
không về nhà. 1 thoáng suy nghĩ Phong lên con moto phóng ra khu tượng đài. Nó vẫn ngồi
đó.
- cô bị điên à ? tôi đã nói tôi không phải là Phong của cô, cô làm ơn tỉnh lại đi. Phong hét thật
to vào mặt nó
Nó ngước đôi mắt buồn nhìn Phong, Phong đưa cho nó cái ô rồi bỏ đi.
- Phong à ! nó khẽ gọi
- tôi tên Quân.
- cậu có thế nhìn tôi 1 lần được không ?
Phong quay lại nhìn nó, nó nở 1 nụ cười tươi, rực rỡ dưới ánh đèn, trong màn mưa lạnh giá.
- đây là nụ cười chào tạm biệt tình yêu đầu của tôi. Từ nay vời tôi cậu sẽ là Quân_Hoàng Minh
Quân..
Hết câu nói, nó lạnh lùng bước qua Phong, Phong bất động trong phút chốc
''Em đã yêu anh bởi vì anh là người đem đến cho em những gì tươi đẹp nhất
Em đã yêu anh bởi vì anh luôn là người bên em bất cứ khi nào em cần
Em đã yêu anh bởi vì trên đời này không ai làm em cảm thấy cuộc sống này ý nghĩa như anh…”
Nước mắt nó rơi, và nó tự hứa với lòng mình đây sẽ là lần cuối, lần cuối nó rơi nước mắt vì
Phong…
Sau ngày đó nó có gặp lại Phong vài lần nhưng nó chỉ lướt qua Phong 1 cách lạnh lùng, không
quen biết, đôi lúc còn như vô hình.
1 tháng rồi 2 tháng, vẫn chỉ như thế.
- Mày biết tin công chúa Tuyết du học chưa ?
- Công chúa Tuyết ???
- Là con nhỏ dạo trước gọi mày là Phong đó !
- Khi nào đi ?
- Nghe nói là ngày mai !
Phong đứng dậy, ra khỏi lớp với mớ suy nghĩ không đầu không cuối.
Tối hôm đó, nó đến nhà Phong, nó không vào nhà mà chờ Phong ngoài vườn
- có viếc gì mà cậu đến tìm tôi, tôi tưởng mọi chuyển đã kết thúc rồi chứ ?
Nó đưa cho Phong 1 vài tấm ảnh và 1 sợi đây có mặt hình trái tim đôi.
- cậu có ý gì ? Phong nhìn mấy tấm ảnh và sợi dây rồi hỏi nó.
Nó cầm lại đồ của mình, đừng lên, mỉm cười buồn
- tôi chỉ muốn tìm cho mình 1 tấm vé may mắn
- vé may mắn ?! Phong nhìn nó khó hiểu
Nó quay lưng bước đi, rồi khưng lại, bạn gái Phong đang đứng trước mặt nó
- xin lỗi vì trong thời gian qua đã làm phiền Quân của cậu, từ nay về sau sẽ không còn những
chuyện như thế này nữa. Nó khẽ cúi đầu
BỐP_bạn gái Phong tát nó 1 cái đau điếng, không nói gì, nó tiếp tục bước đi, rời khỏi nhà
Phong.
[……………]
“Em sẽ ra đi để anh biết được trái tim em đang chứa đựng điều gì
Em sẽ ra đi vì em biết rằng nỗi buồn tuyệt vọng sẽ xua đi những niền vui, hạnh phúc để xâm
chiếm tâm hồn em
Em sẽ ra đi vì người em yêu nhất thế gian này. Vì người đó em chấp nhận tất cả mọi đau khổ
tổn thương
Em sẽ ra đi vì chỉ cần được cùng anh tồn tại trên cõi đời này, đối với em đó là niềm hạnh
phúc…
Em buông tay ra nhé _mối tình đầu của em
Em buông tay vì em biết rằng anh chẳng thể nhớ ra em_người anh hứa sẽ bên cạnh mãi mãi
Em buông tay vì với anh em chỉ là người xa lạ, không quen biết, không tình cảm
Em buông tay anh ra dù em biết em sẽ ngã và sẽ đau, nhưng em không thể níu kéo anh_1
tình yêu trong vô vọng
Em buông tay anh ra để anh có thể hạnh phúc bên người con gái ấy_người thay thế em
trong hiện tại và tương lai
Em buông tay anh ra cũng chính là giải thoát cho em, để em tự tìm cho mình 1 con đường
mới, dù em biết con đường không có anh sẽ rất khó khăn, nhưng vì khó khăn nên em sẽ
càng mạnh mẽ, mạnh mẽ để không còn tổn thương vì anh_quá khứ của em ạ !”
EM SẼ BUÔNG TAY ANH--TÌNH YÊU ĐẦU !!!!!
...............The End.......................
Ba nó qua đời vì lên cơn đau tim khi biết mẹ nó lăng nhăng với người đàn ông khác.Nó yêu ba
biết mấy, vậy mà ba đã bỏ nó ra đi. Nó hận mẹ nó.
Nó bỏ về quê sống với bà nội, nôi là người nó tin tưởng nhất, nó chia sẻ mọi thứ với mỗi
mình nội mà thôi.
Nó vẫn đi học bình thường, ngoài những câu bắt buộc phải nói thì nó hoàn toàn im lặng.
Chính vì điều đó mà nó không có bạn và bị coi là kẻ lập dị.Thường xuyên gặp phiền phức.
Ngày thàng dần qua, mọi người đã dần quen với hình ảnh của 1 đứa im lặng như nó. Nó trở
thành kẻ vô hình.
Nó thây đổi từ khi gặp Phong _1 tên con trai lạ mất đi kí ức và lưu lạc đến nơi nó sống.
Thực ra tên Phong cũng không phải là tên chính thức của hắn mà là do nó tự đặt cho người
ta thôi vì Phong đến với nó như 1 cơn gió
Người bạn duy nhất của nó_mối tình đầu của nó và rồi Phong ra đi như làn gió
Nó và Phong đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp với nhau. Những phút giây hạnh phúc, những nụ
hôn ngọt ngào, những đêm 2 đứa rủ nhau trèo lên nóc nhà ngắm sao, rồi chạy về phía khu
rừng gần nhà bắt đom đóm…Rồi Phong đi, để lại cho nó 1 bức thư với vài dòng chữa lạnh
lùng vô cảm. Khi bà mất Phong hứa là sẽ luôn luôn ở bên cạnh nó, không bao h rời xa nó,
nhưng nay sao Phong lại không giữ lời hứa đó. Phong là kẻ nói dối, xấu xa.
Nó trách Phong nhưng nó đâu có biết người làm cho Phong ra đi chính là mẹ nó, người thay
đổi bức thư Phong đẻ lại cũng lại là mẹ nó.
Bà mất, nó bị mẹ ép buộc về thành phố sống. 2 cú shock liên tục khiến nó trở thành 1 con
robot được cài đặt sẵn. mẹ nói gì làm đấy, không thắc mắc, không phản đối.
1 năm sau
Nó gặp lại Phong, tay trong tay với 1 người con gái khác, nó gọi nhưng Phong không nghe
thấy, nó đuổi theo nhưng Phong đã lên xa và đi xa.
Và sau hôm đó nó tiếp tục được gặp lại Phong vì Phong là học sinh mới chuyển vào trường
nó, tuy khác lớp nhưng nó vẫn rất vui.
- Phong à ! nó gọi Phong từ phía sau
Phong quay mặt lại, rồi nhìn tứ phía, cuối cùng dừng ánh mặt tại mặt nó
- cậu gọi tôi à ??? Phong ngơ ngác
- Cậu không nhớ mình sao ?nước mắt nó rơi, nụ cười trên môi tắt hắn
- Chắc cậu nhầm rồi, tôi tên Quân mà. Phong trả lời nó vẻ mặt khá lúng túng – xin lỗi nha.
Phong lạnh lùng bước đi
Thời gian dài sau đó, nó tìm mọi cách để Phong nhớ lại nó, Nhưng tất cả đều vô vọng. Phong
bực tức mỗi khi thấy nó, bạn gái Phong dằn mặt nó, nhưng nó bỏ ngoài tai tất cả.
1 ngày chủ nhật, nó tìm đến nhà Phong. Phong từ chối gặp nó nhưng nó mặc kệ, phóng thẳng vào phòng của Phong
- cô làm cái quái gì vậy hả ??? Phong quát nó, giọng đầy tức giận
- 3h chiều, tớ đợi cậu ngay khu tượng đài, lần cuối thôi.
- tôi ko đi. Cô thik thì đi mà đợi.
Phong đẩy nó ra khỏi phòng, đóng rầm cửa, nó cúi mặt bỏ đi
3h…4h…5h…..21h….. Trời mưa, nó vẫn ngồi đó
23h, chuông điện thoại nhà Phong reo lên, đầu đây bên kia là mẹ nó, mẹ nó lo lắng khi nó
không về nhà. 1 thoáng suy nghĩ Phong lên con moto phóng ra khu tượng đài. Nó vẫn ngồi
đó.
- cô bị điên à ? tôi đã nói tôi không phải là Phong của cô, cô làm ơn tỉnh lại đi. Phong hét thật
to vào mặt nó
Nó ngước đôi mắt buồn nhìn Phong, Phong đưa cho nó cái ô rồi bỏ đi.
- Phong à ! nó khẽ gọi
- tôi tên Quân.
- cậu có thế nhìn tôi 1 lần được không ?
Phong quay lại nhìn nó, nó nở 1 nụ cười tươi, rực rỡ dưới ánh đèn, trong màn mưa lạnh giá.
- đây là nụ cười chào tạm biệt tình yêu đầu của tôi. Từ nay vời tôi cậu sẽ là Quân_Hoàng Minh
Quân..
Hết câu nói, nó lạnh lùng bước qua Phong, Phong bất động trong phút chốc
''Em đã yêu anh bởi vì anh là người đem đến cho em những gì tươi đẹp nhất
Em đã yêu anh bởi vì anh luôn là người bên em bất cứ khi nào em cần
Em đã yêu anh bởi vì trên đời này không ai làm em cảm thấy cuộc sống này ý nghĩa như anh…”
Nước mắt nó rơi, và nó tự hứa với lòng mình đây sẽ là lần cuối, lần cuối nó rơi nước mắt vì
Phong…
Sau ngày đó nó có gặp lại Phong vài lần nhưng nó chỉ lướt qua Phong 1 cách lạnh lùng, không
quen biết, đôi lúc còn như vô hình.
1 tháng rồi 2 tháng, vẫn chỉ như thế.
- Mày biết tin công chúa Tuyết du học chưa ?
- Công chúa Tuyết ???
- Là con nhỏ dạo trước gọi mày là Phong đó !
- Khi nào đi ?
- Nghe nói là ngày mai !
Phong đứng dậy, ra khỏi lớp với mớ suy nghĩ không đầu không cuối.
Tối hôm đó, nó đến nhà Phong, nó không vào nhà mà chờ Phong ngoài vườn
- có viếc gì mà cậu đến tìm tôi, tôi tưởng mọi chuyển đã kết thúc rồi chứ ?
Nó đưa cho Phong 1 vài tấm ảnh và 1 sợi đây có mặt hình trái tim đôi.
- cậu có ý gì ? Phong nhìn mấy tấm ảnh và sợi dây rồi hỏi nó.
Nó cầm lại đồ của mình, đừng lên, mỉm cười buồn
- tôi chỉ muốn tìm cho mình 1 tấm vé may mắn
- vé may mắn ?! Phong nhìn nó khó hiểu
Nó quay lưng bước đi, rồi khưng lại, bạn gái Phong đang đứng trước mặt nó
- xin lỗi vì trong thời gian qua đã làm phiền Quân của cậu, từ nay về sau sẽ không còn những
chuyện như thế này nữa. Nó khẽ cúi đầu
BỐP_bạn gái Phong tát nó 1 cái đau điếng, không nói gì, nó tiếp tục bước đi, rời khỏi nhà
Phong.
[……………]
“Em sẽ ra đi để anh biết được trái tim em đang chứa đựng điều gì
Em sẽ ra đi vì em biết rằng nỗi buồn tuyệt vọng sẽ xua đi những niền vui, hạnh phúc để xâm
chiếm tâm hồn em
Em sẽ ra đi vì người em yêu nhất thế gian này. Vì người đó em chấp nhận tất cả mọi đau khổ
tổn thương
Em sẽ ra đi vì chỉ cần được cùng anh tồn tại trên cõi đời này, đối với em đó là niềm hạnh
phúc…
Em buông tay ra nhé _mối tình đầu của em
Em buông tay vì em biết rằng anh chẳng thể nhớ ra em_người anh hứa sẽ bên cạnh mãi mãi
Em buông tay vì với anh em chỉ là người xa lạ, không quen biết, không tình cảm
Em buông tay anh ra dù em biết em sẽ ngã và sẽ đau, nhưng em không thể níu kéo anh_1
tình yêu trong vô vọng
Em buông tay anh ra để anh có thể hạnh phúc bên người con gái ấy_người thay thế em
trong hiện tại và tương lai
Em buông tay anh ra cũng chính là giải thoát cho em, để em tự tìm cho mình 1 con đường
mới, dù em biết con đường không có anh sẽ rất khó khăn, nhưng vì khó khăn nên em sẽ
càng mạnh mẽ, mạnh mẽ để không còn tổn thương vì anh_quá khứ của em ạ !”
EM SẼ BUÔNG TAY ANH--TÌNH YÊU ĐẦU !!!!!
...............The End.......................