Chị viết những dòng này khi chị đã quá mệt mỏi. Anh ấy
thì đang ở một nơi nào, hay đâu đó, chị cũng không rõ lắm. Chị cảm giác
buồn và chị cảm thấy cô đơn. Chị không trách ai, chị vốn dĩ vẫn hay
buồn như vậy khi có một mình mà.
Chị không đẹp được như em. Em biết rõ điều đó phải không, rằng người đẹp
thì ít hơn người bình thường, chị chỉ là một người bình thường trong
rất nhiều người đẹp. Đàn ông thì lại chẳng cưỡng nổi trước cái đẹp bao
giờ. Khi anh ấy gặp em, nhìn em, chị biết là anh ấy chẳng thể nào cưỡng
lại được sự trăng hoa ấy. Chị mừng vì anh ấy biết cảm nhận vẻ đẹp này,
và chị tủi thân vì mình không đẹp. Có lúc thậm chí chị đã khóc khi chỉ
có một mình, chị cứ nghĩ mãi sao ông trời bất công vì lý do gì lại không
cho mình được đẹp. Để cho người mình muốn họ nhìn mình, họ lại cứ đi
nhìn người khác đẹp hơn mình như thế?
Rồi chị chợt nghĩ, có lẽ, chị chẳng thuộc về ai, chẳng là một cái gì để
cho ai đó có thể thuộc về chị. Nên chị lặng thinh đành thôi em ạ.
Người đã phản bội chị một lần thì sẽ phản bội chị cả đời. Cho dù chị có tha thứ thì rồi người ta cũng sẽ lại đi ra mà phản bội.
Coi như số chị đen đủi, kém may mắn rồi phải không em? Tính tình chị
không điêu toa, ngoa ngoắt, chị không muốn chọc mắt, vặt da, cạo lông
cái đứa mà làm người chị yêu không còn yêu chị nữa. Không giữ được chồng
thì không nên đổ thừa là do bị người ta cướp, em nhỉ?
Em không cần làm những việc thấp kém, như dành giựt và chiếm đoạt hay cướp đi, thì anh ấy vẫn rất dễ dàng thuộc về em như thế.
Chị biết là chị không đẹp mà, nên chị nhường anh ấy lại cho em.
Buổi đêm, anh ấy hay buồn lắm đấy. Là con trai nhưng không phải ai cũng
mạnh mẽ đâu. Những lúc anh ấy cô đơn như thế, em hãy cố gắng dành chút
thời gian của một người con gái đẹp mà tâm sự và lắng nghe anh ấy nhé!
Anh ấy rất thích nịnh, rất thích được khen. Em có thể khen và có thể
nịnh, nhưng đừng khen nhiều và nịnh nhiều, cũng nên chiều, nhưng đừng
chiều anh ấy quá, anh ấy sẽ hư mất.
Anh ấy không biết cách chăm sóc người khác, không thể thể hiện được cảm
xúc hay tình cảm của bản thân một cách dứt khoát bao giờ. Thế nên em
đừng buồn nếu như anh ấy có thờ ơ, trông như vậy mà không hoàn toàn như
vậy. Có thể lúc ấy, anh ấy rất quan tâm đến em nhưng không biết diễn tả
thế nào cho em hiểu, nên anh ấy im lặng đấy!
Anh ấy hay bỏ bữa, ăn không đúng giờ, em nhớ nhắc anh ấy ăn uống đầy đủ và điều độ.
Anh ấy hay đi đêm, thức khuya, ngủ trễ và dậy muộn. Em nên để ý thời
gian của anh ấy, và giúp anh ấy sắp xếp chúng thật hợp lý, nếu không thì
anh ấy sẽ rất mệt đấy.
Anh ấy rất quý trọng bạn bè, em cũng nên tôn trọng và làm quen với bạn
bè của anh ấy. Nếu anh ấy có vì bạn mà quên em, em cũng không nên ghen
và đừng nên trách móc. Đàn ông mà em, bạn bè quan trọng.
Anh ấy hay làm bố mẹ lo lắng bởi những thói quen bừa bãi và sự cẩu thả
chẳng giống ai, em nên nhắc nhở nhẹ nhàng thôi, để anh ấy biết quan tâm
và thương các bác
Yêu anh ấy, em phải biết thông cảm cho anh ấy, lắng nghe và chia sẻ khi
anh ấy cần. Yêu anh ấy, em không nhất thiết lúc nào cũng phải gần kề bên
anh ấy, nhưng đừng quá xa anh ấy. Anh ấy sợ cô đơn, khi không thấy em,
anh ấy sẽ cuống cuồng lên mất.
Giờ đây, chị nhường anh ấy cho em, cô gái đẹp ạ. Chị chẳng bao giờ có
thể đẹp như em, cho dù chị có chỉnh sửa gì đi chăng nữa. Chị chỉ có thể,
dành những thứ tốt đẹp nhất cho người mà mình thương yêu. Em hãy thương
yêu thứ mà chị muốn thương yêu nhưng không thể, thay chị và giúp chị
nhé em.
Chúc hai người hạnh phúc!
~ ừ, chị không đẹp, nhưng chị biết nhường nhịn!
Chị nhường rồi đấy, em thấy mình có lấy được nữa không? :)