Hôm trước có đứa bạn của tớ đi chơi với một cô gái mới quen 3 tháng về
khuya… Lại thêm đường về xa xôi, trời mưa to và rất lạnh… bèn ghé vào 1
khách sạn nghỉ tạm. Bạn mình sợ cô gái nghĩ bậy nên tự nhủ: “Em 1 bên,
ta 1 bên, mình sẽ để cái gối ôm ở giữa chặn lại, chắc không có gì đâu”…
…
Sáng hôm sau, cô gái tuyên bố chia tay. Bất ngờ quá, bạn mình hỏi:
“Anh đã làm gì sai đâu em?” Cô gái chẳng nói chẳng rằng, gọi taxi đi
luôn…
Anh bạn của mình ức lắm, đành nhờ tớ hỏi han tình hình. Được cái dễ
gần, cô gái mới trả lời: “Anh ấy bảo anh ấy yêu em, mấy sông cũng lội,
mấy núi cũng trèo. Vậy mà tối qua có mỗi cái gối ôm, anh ấy cũng không
dám trèo qua… như thế thì yêu em gì. Em quyết định chia tay thôi, mặc
dù vẫn nhớ anh ấy lắm…”.
…
Thế rồi khi hỏi có nhắn nhủ gì cho anh ấy không thì cô gái đưa cho một tờ giấy có bài thơ sau, xin chép lại tặng các bạn luôn:
Làm trai thiết nghĩ phải dê,
Không dê người nói “bê đê” khó xài.
Tính dê phát triển dài dài,
Nhát dê phải chịu những ngày cô đơn.
Lỡ dê con gái giận hờn,
“Anh này dê quá… vô duyên hổng thèm”.
Dê phải giữ vững tinh thần,
Trở thành dê chúa cuối cùng có đôi.
Con trai dê phải dê rồi,
Dê không sàm sỡ cho đời thêm tươi.
Hãy dê mặc kệ ai cười,
Cứ dê cố gắng thì trời sẽ thương.
Chẳng dê con gái sẽ buồn,
Dê theo nghệ thuật thẳng đường mà đi!