TẦNG 10 ĐỊA NGỤC
[phần 1]
Khi tỉnh dậy, Xuân Vũ mới nhận ra đã là 10 giờ sáng. Vẫn còn may, hôm nay là chủ nhật, ngủ thêm cũng không vấn đề gì. Có lẽ nửa đêm qua xuống địa ngục quá căng thẳng, nên mãi đến 4 giờ sáng cô mới ngủ được, trong đầu vẫn chập chờn khuôn mặt bá tước Dracula nọ.
Thật kỳ lạ, xưa nay cô chưa từng gặp Dracula, hình ảnh vị bá tước này trong phim, cũng đã quên từ lâu; chỉ qua mấy hàng chữ trong tin nhắn, thế mà khuôn mặt trẻ trung tuấn tú ấy lại hiện lên rõ mồn một, khắc sâu trong tâm trí cô. Cô chợt nhớ đến buổi chiều hôm qua nhìn thấy chân dung họa sĩ Mazolini trên mạng, khuôn mặt ấy hình như rất giống bá tước Dracula. Chẳng lẽ là bắt nguồn từ Mazolini?
Lại còn tin nhắn cuối cùng trong đêm qua nữa, khác với những tin mọi ngày, nói là “đã đi qua 9 tầng thượng địa ngục, nay bước vào 9 tầng hạ”. Nói thế tức là đã đi được 1 nửa địa ngục, 1 nửa địa ngục, tính ra, địa ngục chỉ là 18 tầng? Thế thì tầng 19 ở đâu?
Tâm trí cô mỗi lúc một rối bời, cô vội trèo xuống sàn, đứng soi gương. Sắc mặt trắng nhợt và đôi mắt đờ đẫn, tóc bết mồ hôi… cô thấy thật tủi thân.
Ký túc xá nữ sinh chiều chủ nhật im lìm, chỉ còn mình Xuân Vũ đứng bên cửa sổ ngây nhìn ra ngoài. Trước kia, ngày chủ nhật cô thường cùng Thanh U đi ra phố, tuy chẳng mua được thứ gì đáng nói, nhưng chặng đường từ “Xuân Pa-ri” đến đường “Isetan” vẫn đem lại cho các nữ sinh cảm giác tự chủ rất dễ chịu.
Chỉ có Nam Tiểu Cầm thì hễ đến tối thứ 6 là lỉnh về nhà, bỏ Xuân Vũ ở lại. Xuân Vũ vốn sinh ra và lớn lên ở đây, nhưng cô đã từ lâu không còn nhà mà về nữa. Với cô, ký túc xá này chính là nhà, các bạn cùng phòng chính là những người thân của mình. Nhưng căn nhà này đã bị các u linh chiếm cứ.
Cô bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa. Đã lâu lắm chẳng có ai đến gõ cửa căn phòng này. Cô vội bước ra mở cửa – thì ra là anh cảnh sát Diệp Tiêu – vị khách không mời mà đến. Xuân Vũ cúi đầu.
Diệp Tiêu thư thả bước vào, nhìn khắp căn phòng 1 lượt rồi nói: “Chủ nhật, lại ngồi nhà 1 mình, không đi chơi đâu à?”
“Bấy lâu nay tôi bận chuẩn bị luận văn, nên chẳng còn thì giờ nữa.” Thực ra thì cô chỉ ngồi nghệt ra trong phòng. Kể cũng đúng thôi, gặp phải những chuyện khó bề tưởng tượng như thế, thì còn tâm trí nào mà đi chơi?
Diệp Tiêu nhìn những cái giường bỏ trống, nói: “Xuân Vũ, tôi cũng đã biết cả. Ba cô bạn cùng phòng, trong vòng hơn chục ngày, Thanh U thì tự sát, Văn Nhã thì mắc bệnh tâm thần, Tiểu Cầm thì bị tai nạn giao thông. Hiện nay chỉ còn mình cô…”
“Anh nói đúng, nhưng anh khỏi cần quan tâm, họ hoặc là tự sát hoặc là gặp tai nạn bất ngờ - không cần anh can thiệp đâu!” Chẳng rõ Xuân Vũ lấy đâu ra can đảm nói với anh cảnh sát những câu rất cứng rắn. Diệp Tiêu cũng hơi thấy bất ngờ, nghĩ rằng cô gái này đã chín chắn lên rất nhiều, có lẽ là kể từ sau những trải nghiệm ở cái thôn hẻo lánh nọ. Anh lắc đầu: “Cô đã khác xưa!”
“Có lẽ tôi đã trở nên mạnh mẽ hơn.”
“Đúng. Nếu 1 cô gái khác gặp phải tình hình như cô, chắc đã suy sụp rồi.”
“Xin lỗi, anh Diệp Tiêu đến để hỏi tôi về những điều này à?”
Diệp Tiêu lắc đầu với 1 ngụ ý sâu xa: “Tất nhiên không phải thế. Cô hãy kể cho tôi tất cả những điều mình biết, đừng nên bỏ sót 1 chi tiết nào.”
Xuân Vũ thấy hơi sợ hãi, cô tránh ánh mắt sắc sảo của anh, cúi đầu khẽ nói: “Tôi không biết có thể nói gì với anh…”
“Ví dụ, về cái số máy nhắn tin bí hiểm ấy?”
“Số máy nào?”
Giọng nói của Xuân Vũ không thể che giấu nổi sự hoang mang trong mắt cô. Diệp Tiêu bước lại gần: “Số máy xxxxx741111.”
“Anh cũng biết à?”
“Biết chứ! Cô có hiểu 741111 nói lên điều gì không?” Anh ngừng bặt 1 hồi lâu, lạnh lùng nói ra 1 từ tiếng Anh “HELL”.
“Địa ngục?”
Xuân Vũ sờ lên cổ mình, thốt lên. Cô thật sự không ngờ!
“Nhìn mắt cô, tôi biết trong đó còn ẩn chứa những điều gì, không giấu được tôi đâu. Xuân Vũ, cô đã từng để lại cho tôi ấn tượng rất sâu, tôi luôn muốn giúp đỡ cô. Bây giờ cô hãy kể cho tôi biết tất cả, được không?”
Xuân Vũ khẽ thở dài, cô hiểu mình chẳng thể né tránh. Nhưng nên bắt đầu kể từ đâu? Cô lặng lẽ ngồi xuống, nghĩ ngợi. Rồi bắt đầu nói về cái hôm cùng Thanh U đi đến tòa nhà ma.
Cô lần lượt kể về các sự kiện li kỳ sau khi từ nhà ma trở về, về các cử chỉ của Thanh U như bị ma ám lúc nửa đêm, cho đến khi cô phát hiện ra Thanh U đã chết ở nhà ma. Diệp Tiêu đặc biệt hưng phấn khi biết rằng tin nhắn cuối cùng vào di động Thanh U là mấy chữ “GAME OVER”.
Xuân Vũ kể về việc cô nhận được tin nhắn của Thanh U từ địa ngục, nó lôi cô vào thế giới địa ngục tối tăm; tiếp đó là chuyện Hứa Văn Nhã phát điên – kể cả câu chuyện về con khỉ nữa. Cô cũng kể cho Diệp Tiêu biết nội dung điện thoại với Tiểu Cầm lúc sáng sớm hôm nọ. Đương nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là trên di động của họ đều có tin nhắn cuối cùng là “GAME OVER”.
Kể xong hết mọi chi tiết rồi, Xuân Vũ thở phào như vừa trút được gánh nặng, hình như có 1 cái gì đó vừa được gỡ ra khỏi người cô.
Nghe xong, Diệp Tiêu im lặng hồi lâu. Anh bước đi vài bước trong phòng, rồi thong thả nói: “Hiện giờ có thể chốt lại 3 điểm. Một là: Thanh U, Tố Lan và Văn Nhã đều thuộc nhóm ngón tay cái; hai là: cô nhận được tin nhắn của Thanh U gửi sau khi chết, Tiểu Cầm nhận được tin nhắn của Tố Lan gửi sau khi chết; ba là: Thanh U là bạn thân của cô, Tiểu Cầm và Văn Nhã cũng rất thân nhau.”
“Thì có thể nói lên điều gì?”
“Ít ra có thể nói lên 1 quy luật này: sau khi Thanh U hoặc Tố Lan chết, thì số máy di động của họ sẽ phát tin nhắn ‘Bạn có biết địa ngục tầng thứ 19 là gì không’ đến máy của người bạn thân nhất!”
“Nhưng họ đã chết rồi, thì ai gửi tin?”
“Điều này tôi chịu, không giải thích được, nhưng có thể suy đoán rằng di động của Thanh U sẽ ghi lại số máy của cô nhiều nhất. Hai người là bạn rất thân, thì mọi ngày sẽ giao lưu với nhau nhiều nhất.”
Xuân Vũ hình như đã hiểu ra: “Đúng thế, lưu trong máy của tôi mọi ngày, nhiều nhất là số máy của Thanh U.”
“Với Tiểu Cầm và Tố Lan, chắc cũng tương tự như vậy.”
“Tức là, chỉ cần GAME OVER, thì số máy của người ấy sẽ gửi câu hỏi “tầng 19 địa ngục” cho máy nào lưu lại số cuộc nhắn tin nhiều nhất, cứ như vậy, trò chơi địa ngục sẽ tiếp tục lan rộng.” Xuân Vũ không dám thật sự tin ở lời nói của mình, nhưng ngẫm cho kỹ thì đúng là thế. “Nghe có vẻ như cuốn băng hình đáng nguyền rủa kia?”
Diệp Tiêu cúi đầu nghĩ ngợi rồi nói: “Mấy hôm nay cô có chơi trò chơi địa ngục không?”
“Tôi không cho rằng đó là trò chơi, mà là…”
Chính cô cũng không thể nói cho rõ, nó là 1 thứ thể nghiệm cuộc sống hay chỉ thuần túy là ảo giác?
“Đừng nên trả lời các tin nhắn ấy nữa, chuyện này cứ để tôi giải quyết cho!” Diệp Tiêu nói bằng 1 giọng hiền hòa, anh nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Xuân Vũ. “Cô có còn hay ngủ mê nữa không?”
“Không!” Ánh mắt Xuân Vũ tỏ ra rất vững vàng. “Đã nửa năm nay tôi không gặp ác mộng gì nữa.”
“Xin lỗi, có lẽ tôi chẳng nên hỏi điều này. Cô đã cứng cỏi lên rất nhiều.”
Diệp Tiêu mỉm cười chào Xuân Vũ rồi ra về.
Nhưng anh chưa ra cổng trường vội, anh đến 1 nơi khác trong khuôn viên nhà trường.
Đó là “nhà ma”.
Vì đang là ngày chủ nhật, nên Diệp Tiêu chỉ có thể tìm gặp thầy giáo trực ban. Thầy giáo này cho rằng Diệp Tiêu có phần khó hiểu, nhưng tôi, anh ta là cảnh sát, nên ông vẫn dẫn anh đến “nhà ma”. Hình như ông cũng hơi sợ “nhà ma” nên vừa bước đến cửa, ông đã quay ra ngay, chỉ dặn Diệp Tiêu liệu mà ra cho sớm.
Lúc này là 4 giờ 30 chiều, chừng nửa giờ nữa thì trời tối. Diệp Tiêu nhìn tòa nhà cũ kỹ, thấy rất bình thường, không có gì lạ. Anh nhìn lên cửa sổ tầng 2, Xuân Vũ nói là đã chụp ảnh, thấy có bóng ma ở đó. Nhưng lúc này chẳng thấy gì hết.
Anh nhìn cửa chính đang bị khóa, bèn đi vòng sang 1 bên, thì thấy có 1 cửa ngách, xem ra, hình như cách đây không lâu đã có người ra vào.
Anh chầm chậm bước vào nhà ma, hành lang tối om cứ như là nhà hầm. Anh rút đèn pin trong túi ra, quét 1 đường, rồi tìm đến cầu thang. Tầng 2 hơi lờ mờ sáng, nhưng anh chỉ nhìn thoáng qua chứ không vào kiểm tra từng gian phòng.
Khi bước đến cầu thang tầng 3, bỗng nghe thấy tầng trên đó có những tiếng động khe khẽ, anh sững ngay lại. Khu “nhà ma” đóng cửa bao năm lại có “người” ở trên kia hay sao?
Diệp Tiêu gắng trấn tĩnh, rồi anh nhón chân nhẹ bước lên. Hành lang tầng 3 tối om, chỉ thấy 1 lớp bụi dày.
Những âm thanh kỳ lạ kia bỗng lại nổi lên. Bất chợt hình như có cái gì đó rơi lên đầu Diệp Tiêu, mịn, mềm, hơi âm ấm, ở giữa có cái gì đó hơi cứng. Anh cảm thấy cái vật mềm mịn này đang vuốt ve khuôn mặt anh. Anh nhảy dựng lên, thì không thấy nó đâu nữa. Anh nhìn khắp xung quanh, chưa kịp định thần thì bỗng nhìn thấy 1 đôi mắt ở góc hành lang.
Đó là một đôi mắt mèo.
Có 1 con mèo, đúng ra là con mèo đen.
Nó đang mở to mắt, lừ lừ nhìn thẳng vào Diệp Tiêu đang hoang mang lúng túng. Con mèo đen có đôi mắt màu vàng, trong bóng tối âm âm phát ra luồng sáng như của 1 u linh.
Biết đâu… chính nó là u linh?
Diệp Tiêu can đảm bước đến gần, thì con mèo quay ngoắt, chạy vào 1 cái cửa. Anh đuổi theo rất nhanh, chạy vào căn phòng thì không thấy gì cả, bên trong trống trơn.
Con mèo đã đi đâu?
Anh bước đến bên cửa sổ nhìn ra, trời lúc này đã hơi sẫm lại, bên ngoài bức tường vây có 1 bãi để xe, xa hơn nữa có vài chục tòa nhà cao tầng.
Ra khỏi căn phòng, Diệp Tiêu nhìn lại hành lang tầng 3 một lượt, không đi từng phòng để tìm làm gì, anh bước xuống cầu thang. Vẫn theo lối cửa ngách, anh ra khỏi tòa nhà, rồi lại ngoái nhìn nó. Lúc này anh mới thật sự thấm thía cái cảm giác của Xuân Vũ và Thanh U khi vào khu nhà này.
Tòa nhà ma và cái chết của Thanh U có liên quan gì không?
Lúc này 1 cơn gió lạnh bỗng lao xao tràn đến, Diệp Tiêu rảo bước rời khỏi cái chốn có vong linh này.