Diễn Đàn Vân Đồn

Nơi giao lưu, kết bạn và cùng nhau thể hiện cá tính

Tự động đăng nhập lần sau

Bài gửi sau cùng

»Máy đo độ đụcvuonghoang2388 Tue 17 Nov 2015, 14:39
»Dưỡng đo, căn lá giá rẻvuonghoang2388 Sun 15 Nov 2015, 14:31
»Máy dò kim loại cầm tayvuonghoang2388 Thu 12 Nov 2015, 14:43
»Phụ kiện cửa kính phù hợp để lắp đặt cửa đẩyduancuacuon Tue 10 Nov 2015, 16:51
»Bút camera, camera bút, camera ngụy trangvuonghoang2388 Tue 10 Nov 2015, 08:40
»Máy hiệu chuẩn âm thanh, thiết bị hiệu chuẩn âm thanhvuonghoang2388 Tue 10 Nov 2015, 08:37
»Những thông số quan trọng của bản lề sàn ADLER A- 2000duancuacuon Fri 30 Oct 2015, 10:30
»Sửa khóa cửa cường lực ở đâu Hà Nội tốt nhất?duancuacuon Thu 29 Oct 2015, 15:11
»Bản lề sàn Newstar Hs-233Zduancuacuon Wed 28 Oct 2015, 14:35
»Nhận cung cấp phụ kiện VVP số lượng lớnduancuacuon Tue 27 Oct 2015, 18:28

05032010

lời hối hận muộn màng Empty lời hối hận muộn màng

Người đăng lovely
lovely
Xem thêm
Bài viết cập nhật lúc: 08:01 ngày 01/03/2010
Tôi từng tự nhủ rằng điều hạnh phúc nhất là trao cái quý giá nhất của đời con gái cho một người mà mình yêu thật sự, bất chấp sau này hai đứa có mỗi người một nơi. Bởi yêu là không bao giờ nói rất tiếc!

Thế rồi chuyện mà tôi dự tính cũng đã xảy ra. Tôi và người ấy quen nhau từ khi còn học lớp 11. Đương nhiên chuyện “vượt rào” không xảy ra ngay lập tức, chúng tôi đã có thời gian cả năm trời mấp mé “rào”. Cả hai cùng mân mê những nơi nhạy cảm nhất của nhau nhưng đều chưa dám làm gì quá đáng.

Tôi còn nhớ những lần ở quán cà phê bờ sông, ở nhà người ấy và cả trong phòng thí nghiệm của trường khi mọi người đã ra về hết… Rồi đến ngày lễ tình nhân năm ngoái, tôi và người ấy đã đi đến giới hạn cuối cùng trong một nhà nghỉ bình dân, khuất sâu trong ngõ.

Lúc đó trong đầu tôi tự nhiên trống rỗng, tôi không nghĩ gì cả. Những ý nghĩ vụt qua đầu tôi rất nhanh, một phần vì người kia đang thúc giục, một phần vì tôi nghĩ: mình yêu người ta mà, có gì mà phải sợ, có gì mà phải hối tiếc.

Lần đầu tiên của tôi kết thúc trong đau đớn khôn tả, một sự đau về thể xác mà trước đó tôi không ngờ tới được, thế mà tôi đã tưởng nó sẽ lãng mạn và đẹp lắm! Khi tôi còn đang mệt mỏi, đau đớn vì bị tổn thương ở “vùng kín” thì người ấy không một cử chỉ yêu thương, thông cảm, dội vào đầu tôi một gáo nước lạnh khi nói: “Về mau, mẹ anh không cho đi quá giờ đâu”. Tôi cảm thấy mình như bị xúc phạm và tự nhiên hai hàng nước mắt cứ thi nhau tuôn rơi.

Những ngày sau đó, lòng tôi có rất nhiều xáo trộn. Dĩ nhiên rồi, vì dù tôi có cố gắng tỏ ra cứng cỏi nói rằng tôi không nghĩ nhiều lắm đến chuyện đó, thì trong thâm tâm tôi vẫn biết mình đã đánh mất một thứ quý giá mà mình sẽ không lấy lại được bao giờ. Chính suy nghĩ mình đã mất một thứ quá quí giá này đã dằn vặt tôi.

Từ đó, chỉ một chuyện nhỏ xíu thôi cũng đủ làm tôi giận dỗi. Bởi từ sau khi chuyện đó xảy ra, tôi trở nên nhạy cảm và dễ bị tổn thương. Tôi nghĩ rằng mình đã vì người ấy mà đánh mất “cái ngàn vàng”, cho nên người ấy có nhiệm vụ phải đền bù cho mình. Cứ thế càng ngày tôi càng giận hờn, đòi hỏi vô lí.

Ban đầu người ấy cũng chiều tôi, nhưng sức người thì có hạn… Còn tôi, tôi bắt đầu cảm thấy chuyện này không đơn giản như tôi nghĩ. Tôi thấy mình khác tất cả những đứa bạn xung quanh bởi tôi không còn trong sáng như hội nó, chỉ một câu nói vu vơ cũng làm tôi chạnh lòng.

Chỉ một hành động vô tâm của người ấy cũng khiến tôi nghĩ rằng anh đang coi thường tôi vì tôi đã mất tất cả. Tôi trở nên nhạy cảm và dễ tổn thương đến mức người ấy phải hét lên: “Em cứ làm như anh là một tội đồ đáng ghét vậy! Có phải em cũng đồng ý đúng không? Có phải là anh ép buộc em không?”. Đợt trong lớp tôi rộ lên xem lén băng sex, xem xong có người bình phẩm: “Đúng là bọn hư thân mất nết”. Vừa nghe thấy thế, tôi đã tái mặt.

Rồi tôi nhìn qua những đứa bạn đã có bạn trai, chúng nó giữ được, tại sao tôi thì không? Kinh khủng hơn là khi tôi phải uống Postinor để tránh hậu quả đáng tiếc. Không biết có phải vì cơ thể tôi dị ứng với thuốc hay không mà tôi đau bụng và ra máu dữ dội.

Tôi đau bụng nhưng không dám nói với mẹ, chỉ nằm khóc trong đêm và lo sợ một mình. Hàng trăm hàng ngàn suy nghĩ dày vò tôi, khiến tôi gầy đi thấy rõ, đêm nào tôi cũng khóc, dù rằng những kì thi đang đến gần.

Trước đây tôi nghĩ rằng yêu thì “cho” nhưng giờ đây tôi hiểu rằng không thể đơn giản hóa mọi chuyện như vậy được. Chắc gì tôi và người ấy đã có một kết cục đẹp. Nếu chúng tôi chia tay nhau thì sao? Người đến sau sẽ nghĩ gì khi phát hiện ra tôi đã mất đời con gái? Tại sao lúc tôi “cho”, tôi chỉ nghĩ đến chữ yêu mà không nghĩ đến tương lai của mình?

theo afamily.vn

Thích K.thích
Message reputation : 100% (1 vote)
Share this post on: reddit

[CGB] ♥ |Híp - Lady|

Bài gửi Fri 05 Mar 2010, 21:20 by [CGB] ♥ |Híp - Lady|

nGại Đọc

-‘๑’- Fuck Mah Life

Bài gửi Sat 06 Mar 2010, 07:25 by -‘๑’- Fuck Mah Life

nhỮg kÁi nÀy .ngẠi đỌk :-(



Được sửa bởi online1vd ngày Sat 06 Mar 2010, 07:43; sửa lần 2.

tIền Mãn tEEn

Bài gửi Sat 06 Mar 2010, 07:36 by tIền Mãn tEEn

bó tay...

lovely

Bài gửi Sat 06 Mar 2010, 14:25 by lovely

đọc đi để tỉnh thức.ko thừa đâu

Bài gửi  by Sponsored content

Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Chủ đề mới hơn

Chủ đề cũ hơn

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết