xsieuquay9x
Xem thêm
Tuấn cùng tôi ngồi trên ngọn đồi phía sau nhà. Chiều thu thật đẹp, những đám mây trôi bồng bềnh, nhìn nó, tôi cứ tưởng như mình đang nhìn những cây kẹo bông, thoáng chút muốn với tay lấy. Gió thổi một cách dịu dàng, chính nó bỗng mang cho tôi chút xao xuyến, bồi hồi...
Tuấn vẫn im lặng và ít nói như mọi hôm, khác hẳn với tôi, nói nhiều và hay cười. Ấy mà tôi lại thích cái im lặng ấy, đôi khi im lặng lại lắng nghe được nhiều điều...
Tôi với Tuấn là bạn, bạn từ hồi lớp 10, giờ thì đã là những học sinh lớp 12 rồi. Hằng ngày, tôi và Tuấn vẫn gặp nhau trên trường, tôi kéo Tuấn vào cuộc nói chuyện của tôi. Rồi không biết từ bao giờ đó, tôi chia sẻ với Tuấn nhiều điều, về những việc nhỏ như con thỏ của tôi, về những cuộc cãi nhau với đám bạn, hay vịêc bị bố mẹ mắng. Tất cả trôi qua nhẹ nhàng, tôi với Tuấn trở nên thân nhau. Một đôi bạn với những tính cách trái ngược...
" Nếu tớ cho cậu một điều ước, cậu ước gì?"
Tuấn đột ngột hỏi, khiến tôi thẫn ra mất 1 phút. Tôi sẽ ước gì nhỉ? Phải chăng như nhiều đứa con gái khác, ước mình là cô công chúa nhỏ, đội vương miện và ở trong lâu đài cổ tích? Tôi khẽ cười trước suy nghĩ kia... ở trong lâu đài đâu hẳn là sẽ vui đâu...
Tôi buột miệng hỏi: " Sao Tuấn hỏi thế?"
Quá quen với sự im lặng của bạn mình, tôi ngạc nhiên khi Tuấn lại hỏi tôi một câu như thế, một câu hỏi đầy mơ mộng, mà như Tuấn nói thì: " Cậu là con người mơ mộng "
" Tớ hỏi vậy sao à?"
" Không sao cả, nhưng giờ tớ chưa nghĩ ra thì phải, khi nào đấy, tớ sẽ trả lời cậu, được không?"
Tuấn cười và gật đầu, cậu ấy đưa tay ra, bảo tôi ngoéo tay:
" Cậu hứa đi, một khi nào đấy, cậu sẽ nói cho tớ biết."
" Tớ hứa." tôi siết ngón tay út của mình.
Một lời hứa...
Buổi chiều ấy đã trôi qua, mang theo một điều ước chưa nói. Tôi cảm thấy mình vô cùng may mắn vì có người bạn như Tuấn, tôi có thể chia sẻ mọi điều với Tuấn. Dù sau đó, Tuấn không nói gì, nhưng tôi cũng rất vui, vì mình được lắng nghe, một niềm vui không hề nhỏ.
Tháng ngày học sinh trôi thật nhanh, từng ngày qua đi, nỗi buồn trong tôi càng lớn.
Một khoảng cách xuất hiện giữa tôi và Tuấn, không ai nói ra, nhưng tôi nhận thấy khoảng cách vô hình kia. Mỗi ngày lên trường, nhìn Tuấn im lặng, là tôi cứ thấy khoảng cách ấy lớn dần. Điều tôi muốn nhìn thấy ở Tuấn, không phải sự im lặng ấy...
Nhiều lần tôi tự hỏi: " Điều gì đã xảy ra."
Nhưng đáp lại tôi, vẫn là sự lạnh lẽo, nó khiến tôi hụt hẫng, cảm thấy mình cô đơn.
Tôi thầm trách Tuấn, trách Tuấn không quan tâm đến tôi nữa, thấy Tuấn như thế, tôi cũng im lặng, vẫn giữ cho mình một nụ cười khi đến lớp, sự nhí nhảnh như mọi hôm. Cái tôi ngày càng gặm nhấm tâm hồn, tôi tỏ ra mình không cần Tuấn. Mặc dù với tôi, những buổi chiều dài vẫn cần một ai đó nói chuyện, nếu không, tôi sẽ rơi vào trạng thái trống rỗng.
Lớp 12, chương trình học nặng hơn tôi tưởng, tôi bị cuốn vào vịêc học, đôi lúc tôi quên mất Tuấn. Khi mà kì thi tốt nghiệp đã qua, áp lực giảm đi một nửa, tôi chợt nhận ra, tôi luyến tiếc tuổi 17. Nhìn những đứa bạn kí áo nhau, chuyền nhau những quyển lưu bút, tôi không khỏi nghĩ ngợi: " Ngày mai kia, khi xa trường rồi, tuổi học trò sẽ xa như tà áo dài trắng." Tất cả thật êm đềm, dịu ngọt...
Kì thi đại học cuối cùng cũng xong, tôi đạp xe qua nhà con bạn. Ngồi trong phòng nó, sau khi nói trên trời dưới đất một hồi, nó buông một câu hỏi: " mày biết khi nào Tuấn bay không?"
" Bay nào, mày nói gì vậy?" Tôi chưng hửng.
" Mỹ, du học, mày đừng tỏ ra khờ khạo thế, tao hỏi ngày mấy Tuấn bay."
Như một cây non bị cơn gió thổi. Lời nói của con bạn làm tôi hụt hẫng. Tự thả mình xuống chiếc giường trong phòng, tôi khóc.
Tôi không biết Tuấn sẽ đi du học ở Mỹ, hay đúng hơn, tôi không biết gì về Tuấn. Tôi chỉ nói cho Tuấn nghe về mình, mà chưa bao giờ hỏi Tuấn thích gì, Tuấn nghĩ gì, hay những việc xảy ra với Tuấn. Một con người im lặng như Tuấn, không thể tự nói hết như tôi, vậy mà tôi không mảy may quan tâm.
" Điều gì đã xảy ra?"
Lần đâu tiên tôi có câu trả lời. Và cũng lần đầu tiên, thay vì cảm giác lạnh lẽo, cô đơn, câu trả lời cho tôi biết: " tôi là một đứa ích kỉ."
Tôi nhấc điện thoại gọi cho Tuấn, khi chất giọng vừa trầm vừa ấm của Tuấn cất lên, tôi nói:
" Tuấn à, chiều nay cậu lên ngọn đồi được không?"
Một tiếng ừ khẽ, tôi cúp máy.
Vẫn như buổi chiều hôm nào, trời vẫn xanh, mây vẫn trôi, nhìn tất cả, tôi bỗng thấy lòng mình bình yên. Tôi ngồi cạnh Tuấn, nói:
" Tuấn à, nếu cậu cho tớ một điều ước, tớ ước cậu sẽ mãi bên tớ."
Ngày mưa...
3 - 9 - 09
p/s: Vì thấy nhiều bạn đôi chút hiểu lầm, nên mình edit bài để nói rằng:
" Câu chuyện trên, có thể thật và cũng có thể không, mình là một cô bé 14t. Nhận ra tình bạn của mình, chứa sự ích kỉ của mình nên mình viết câu chuyện trên
--------------------------------------------------------------------------------
Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương
Tuấn vẫn im lặng và ít nói như mọi hôm, khác hẳn với tôi, nói nhiều và hay cười. Ấy mà tôi lại thích cái im lặng ấy, đôi khi im lặng lại lắng nghe được nhiều điều...
Tôi với Tuấn là bạn, bạn từ hồi lớp 10, giờ thì đã là những học sinh lớp 12 rồi. Hằng ngày, tôi và Tuấn vẫn gặp nhau trên trường, tôi kéo Tuấn vào cuộc nói chuyện của tôi. Rồi không biết từ bao giờ đó, tôi chia sẻ với Tuấn nhiều điều, về những việc nhỏ như con thỏ của tôi, về những cuộc cãi nhau với đám bạn, hay vịêc bị bố mẹ mắng. Tất cả trôi qua nhẹ nhàng, tôi với Tuấn trở nên thân nhau. Một đôi bạn với những tính cách trái ngược...
" Nếu tớ cho cậu một điều ước, cậu ước gì?"
Tuấn đột ngột hỏi, khiến tôi thẫn ra mất 1 phút. Tôi sẽ ước gì nhỉ? Phải chăng như nhiều đứa con gái khác, ước mình là cô công chúa nhỏ, đội vương miện và ở trong lâu đài cổ tích? Tôi khẽ cười trước suy nghĩ kia... ở trong lâu đài đâu hẳn là sẽ vui đâu...
Tôi buột miệng hỏi: " Sao Tuấn hỏi thế?"
Quá quen với sự im lặng của bạn mình, tôi ngạc nhiên khi Tuấn lại hỏi tôi một câu như thế, một câu hỏi đầy mơ mộng, mà như Tuấn nói thì: " Cậu là con người mơ mộng "
" Tớ hỏi vậy sao à?"
" Không sao cả, nhưng giờ tớ chưa nghĩ ra thì phải, khi nào đấy, tớ sẽ trả lời cậu, được không?"
Tuấn cười và gật đầu, cậu ấy đưa tay ra, bảo tôi ngoéo tay:
" Cậu hứa đi, một khi nào đấy, cậu sẽ nói cho tớ biết."
" Tớ hứa." tôi siết ngón tay út của mình.
Một lời hứa...
Buổi chiều ấy đã trôi qua, mang theo một điều ước chưa nói. Tôi cảm thấy mình vô cùng may mắn vì có người bạn như Tuấn, tôi có thể chia sẻ mọi điều với Tuấn. Dù sau đó, Tuấn không nói gì, nhưng tôi cũng rất vui, vì mình được lắng nghe, một niềm vui không hề nhỏ.
Tháng ngày học sinh trôi thật nhanh, từng ngày qua đi, nỗi buồn trong tôi càng lớn.
Một khoảng cách xuất hiện giữa tôi và Tuấn, không ai nói ra, nhưng tôi nhận thấy khoảng cách vô hình kia. Mỗi ngày lên trường, nhìn Tuấn im lặng, là tôi cứ thấy khoảng cách ấy lớn dần. Điều tôi muốn nhìn thấy ở Tuấn, không phải sự im lặng ấy...
Nhiều lần tôi tự hỏi: " Điều gì đã xảy ra."
Nhưng đáp lại tôi, vẫn là sự lạnh lẽo, nó khiến tôi hụt hẫng, cảm thấy mình cô đơn.
Tôi thầm trách Tuấn, trách Tuấn không quan tâm đến tôi nữa, thấy Tuấn như thế, tôi cũng im lặng, vẫn giữ cho mình một nụ cười khi đến lớp, sự nhí nhảnh như mọi hôm. Cái tôi ngày càng gặm nhấm tâm hồn, tôi tỏ ra mình không cần Tuấn. Mặc dù với tôi, những buổi chiều dài vẫn cần một ai đó nói chuyện, nếu không, tôi sẽ rơi vào trạng thái trống rỗng.
Lớp 12, chương trình học nặng hơn tôi tưởng, tôi bị cuốn vào vịêc học, đôi lúc tôi quên mất Tuấn. Khi mà kì thi tốt nghiệp đã qua, áp lực giảm đi một nửa, tôi chợt nhận ra, tôi luyến tiếc tuổi 17. Nhìn những đứa bạn kí áo nhau, chuyền nhau những quyển lưu bút, tôi không khỏi nghĩ ngợi: " Ngày mai kia, khi xa trường rồi, tuổi học trò sẽ xa như tà áo dài trắng." Tất cả thật êm đềm, dịu ngọt...
Kì thi đại học cuối cùng cũng xong, tôi đạp xe qua nhà con bạn. Ngồi trong phòng nó, sau khi nói trên trời dưới đất một hồi, nó buông một câu hỏi: " mày biết khi nào Tuấn bay không?"
" Bay nào, mày nói gì vậy?" Tôi chưng hửng.
" Mỹ, du học, mày đừng tỏ ra khờ khạo thế, tao hỏi ngày mấy Tuấn bay."
Như một cây non bị cơn gió thổi. Lời nói của con bạn làm tôi hụt hẫng. Tự thả mình xuống chiếc giường trong phòng, tôi khóc.
Tôi không biết Tuấn sẽ đi du học ở Mỹ, hay đúng hơn, tôi không biết gì về Tuấn. Tôi chỉ nói cho Tuấn nghe về mình, mà chưa bao giờ hỏi Tuấn thích gì, Tuấn nghĩ gì, hay những việc xảy ra với Tuấn. Một con người im lặng như Tuấn, không thể tự nói hết như tôi, vậy mà tôi không mảy may quan tâm.
" Điều gì đã xảy ra?"
Lần đâu tiên tôi có câu trả lời. Và cũng lần đầu tiên, thay vì cảm giác lạnh lẽo, cô đơn, câu trả lời cho tôi biết: " tôi là một đứa ích kỉ."
Tôi nhấc điện thoại gọi cho Tuấn, khi chất giọng vừa trầm vừa ấm của Tuấn cất lên, tôi nói:
" Tuấn à, chiều nay cậu lên ngọn đồi được không?"
Một tiếng ừ khẽ, tôi cúp máy.
Vẫn như buổi chiều hôm nào, trời vẫn xanh, mây vẫn trôi, nhìn tất cả, tôi bỗng thấy lòng mình bình yên. Tôi ngồi cạnh Tuấn, nói:
" Tuấn à, nếu cậu cho tớ một điều ước, tớ ước cậu sẽ mãi bên tớ."
Ngày mưa...
3 - 9 - 09
p/s: Vì thấy nhiều bạn đôi chút hiểu lầm, nên mình edit bài để nói rằng:
" Câu chuyện trên, có thể thật và cũng có thể không, mình là một cô bé 14t. Nhận ra tình bạn của mình, chứa sự ích kỉ của mình nên mình viết câu chuyện trên
--------------------------------------------------------------------------------
Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương