Yul
Xem thêm
Hà Nội về đêm trầm mặc, mang phong cách cổ kính ngàn xưa, âm thanh xa xôi như vỗ về vang vọng... Kí ức... Mưa lất phất, có lúc lại giăng giăng như sợi chỉ càng thêm thắt chặt vào lòng nỗi đau tê tái... Bỗng có tiếng rao đêm xé toạc không gian yên tĩnh, khẽ giật mình nó nhìn xuống... tầng 5... hun hút phía sâu dưới kia là một màu đen huyễn hoặc... rùng mình phóng tầm nhìn ra xa, thứ ánh sáng đẹp diệu kỳ lung linh huyền ảo của những phố phường trải dài... Nơi đó, một thời hiện diện nỗi khát khao được bay cao ước mơ trong suốt ba năm áo trắng... Mỉm cười. Có lúc nó hài lòng với con người, với bạn bè, với công vệc, và với tình yêu hiện tại... Nhưng phút mãn nguyện đó ngắn ngủi quá, nó là thế, là hâm, là điên, là nổi loạn !!!
Dừng lại, để bắt đầu! Nên như vậy chăng? Mọi người nói nó chẳng thể quên, dẫu nó cứ ngỡ thời gian sẽ vơi đi niềm nhớ từ sâu trong tiềm thức. Muốn khóc, nó mặc nhiên để những giọt nước nóng hổi chan chứa lấp gò má, từng tiếng nấc nghẹn ngào trong đêm nghe sao chua xót quá. Buồn, san sẻ với ai? Muốn gọi cho anh, nũng nịu như trẻ thơ, như anh vẫn âu yếm goị nó là Nhóc... Buồn, ai thương cảm với nỗi buồn của nó? Nó thèm dạo phố, đêm khuya tĩnh mịch lắng đọng cả nỗi đau tận cùng. Tiếng lá rơi khô khốc, tiếng chổi nhọc nhằn của bác lao công, tiếng bước chân ai âm vang xa xôi... Tiếng thở dài của chính nó!
Yêu thương sao mong manh, mơ hồ chỉ là cái nắm tay, chiếc hôn xa... Nhạt nhòa và trống rỗng. Lẽ nào lại như khói sương phảng phất? Có lẽ nào em đã sai???
Em không có cảm xúc, e nguội lạnh thấu cả trái tim đang đập những nhịp yêu. Vẫy vùng trong chính cái bẫy mà mình giăng ra, đuối sức, mệt mỏi vô cùng.
Đêm dài, chẳng sờ nắn, chẳng hình dung nổi hình thù đêm đen nhưng vẫn thật đáng sợ. Tại sao những mảnh kí ức không lành lặn vẫn để lại âm thanh vỡ choang đến đanh lòng trong nó? Tiếng cười giòn tan vui đùa lúc xưa ngân lên những nốt nhạc trầm... Nặng trĩu... Khắc khoải nhầy nhụa, nó hiểu nỗi đau, sự thiếu thốn bao năm qua nó chịu đựng... Cắn chặt đôi môi, bật máu. Vị của máu lợm lợm, thêm cả chút mặn chát của nước mắt... Chưa bao giờ nó thêm nếm mùi vị cay đắng đến thế...
Gục ngã, giá lúc này anh đến bên em. Cho em tựa vào bờ vai vững chãi của anh. Ước mong xa xôi chăng? Những khi em cần anh thế này, anh ở đâu, với ai ?!!!
Từng vũng đêm đen phủ kín nỗi đau cô đơn thầm lặng, mong rằng đừng ai bắt gặp nó chơi vơi giữa cảnh tượng này. Trong con mắt nhạt nhòa,sự lung linh đèn phố cuốn hút ban đầu giờ chỉ còn là từng vết loang lổ vô duyên chói sáng. Nó phát hiện ra, bấy lâu nay nó thu mình trong bóng tối. Như một con ốc hèn nhát, phơi mình trên cát nhưng sợ sệt sóng gió biển khơi ập vào, mà có khi nào sóng thôi ko xô bờ??? Lớn lên, vươn vai vấp phải gian nan thì nó từ chối lời mời trưởng thành để khép nép nơi tăm tối...Cuộc sống tự lập sẽ đem lại cho nó những gì?
Chẳng biết anh có đọc được những dòng này không? Với anh, em mãi chỉ là một cô bé con nghĩ suy non nớt vớ vẩn - Sự thật hay tại vì anh chưa hiểu em nên mới kết luận như thế?