Những giọt nước mắt lẫn trong nước mưa buốt lạnh. Chàng trai lại ôm cô gái vào lòng, thật chặt, thật chặt, cảm nhận được bờ vai nhỏ bé của cô đang run lên vì đau khổ...
Anh là một chàng trai rất phong lưu. Với vẻ bề ngoài điển trai cùng một
tính cách phóng khoáng, đã không biết bao cô gái theo đuổi anh, cho dù
biết anh và cô là một cặp.
Còn cô là một người con gái hiền thục và dịu dàng. Cô không có vẻ đẹp
sắc sảo, hiện đại như bao cô gái đang theo đuổi anh. Mặc dù biết anh là
một người có tính trăng hoa, nhưng cô vẫn yêu anh thắm thiết và chung
tình. Yêu trong thấp thỏm, lo âu. Yêu trong đau khổ.
Cô rất thích những ngày trời mưa và cũng rất thích đi dưới mưa. Mỗi
lần, khi cô chạy ra khỏi ô để dầm mưa, để được cười nói và nhảy nhót
dưới mưa, anh cũng luôn muốn cùng cô làm những điều mà cô thích. Nhưng
những lúc ấy, cô đều ngăn anh lại.
“Tại sao em lại không để anh cùng dầm mưa với em vậy?"- anh hỏi cô lòng
đầy thắc mắc. "Bởi vì em sợ anh sẽ bị cảm". Cô nhẹ nhàng nắm chặt tay
anh và trả lời. "Nếu dầm mưa mà sợ bị cảm sao em vẫn còn làm?".
Câu hỏi này của anh, cô không bao giờ trả lời, chỉ khẽ mỉm cười rồi đưa
cái nhìn vào xa xăm. Rồi cuối cùng, anh vẫn phải chịu thua và chấp nhận
làm theo yêu cầu của cô. Bởi vì khi ấy, anh cảm thấy chỉ cần nhìn thấy
cô hạnh phúc, nhìn thấy cô cười là anh cũng vui rồi.
Nhưng khoảng thời gian hai người được vui vẻ ở bên nhau ấy cũng không
kéo dài được lâu. Anh đã yêu một người con gái khác. Cô gái này có một
vẻ đẹp đến say lòng người, phong cách hiện đại của cô khiến bao chàng
trai theo đuổi. Và anh cũng không ngoại lệ. Anh si mê, tìm mọi cách
chinh phục người con gái ấy mà quên mất sự tồn tại của cô.
Một ngày kia, khi anh và cô cùng ngồi ăn tối với nhau, anh đã đưa ra đề
nghị chia tay. Mặc dù trong lòng anh cảm thấy có chút áy náy, mặc dù
anh chưa thể hiểu được tình cảm của mình dành cho cô bây giờ còn được
bao nhiêu. Nhưng có lẽ anh không nhận ra rằng mình đang theo đuổi một
cái gì đó phù phiếm và đang đánh mất đi một điều gì đáng quý.
Và cũng thật bất ngờ khi cô chấp nhận lời đề nghị ấy. Lặng lẽ và trầm
tư. Có lẽ từ rất lâu, cô đã biết anh không thuộc về riêng mình một cách
tuyệt đối. Anh giống như một cơn gió, mà gió sẽ thổi mãi chứ không bao
giờ dừng lại ở một người nào cả.
Buổi tối hôm ấy, chàng trai lại đưa cô gái về nhà lần cuối cùng. Không
hẹn mà trời bất chợt đổ mưa. Cô lại rút tay ra khỏi tay anh, chạy lên
trước và xoay vòng đón nhận những hạt mưa mát lạnh.
Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn, thân thương của người con gái mà mình đã yêu
và phụ lòng, lòng chàng trai bất chợt dâng lên một thứ cảm giác thật
khó tả. Hổ thẹn và xót xa. Trong khoảng khắc, anh bỗng thấy tình yêu
thương đối với cô trỗi dậy. Lần đầu tiên, chàng trai không làm theo yêu
cầu của cô gái.
Anh bước đến bên cô dưới làn mưa dày đặc, nhẹ nhàng đặt lên môi cô nụ
hôn mà anh nghĩ là lần cuối cùng và nói: "Anh thật sự xin lỗi vì đã làm
em đau lòng! Nhưng những ngày cùng em đi dạo dưới mưa là những ngày mà
anh cảm thấy vui nhất".
Anh vừa nói dứt lời thì cô bật khóc. Những giọt nước mắt lẫn trong nước
mưa buốt lạnh. Chàng trai lại ôm cô gái vào lòng, thật chặt, thật chặt,
cảm nhận được bờ vai nhỏ bé của cô đang run lên vì đau khổ.
Rất lâu sau, anh mới lên tiếng: "Có một điều này anh muốn hỏi em từ rất
lâu rồi. Vì sao mỗi khi trời mưa, em đều không muốn để anh cùng em dầm
mưa vậy?". Im lặng một hồi lâu, cô gái mới cất tiếng trả lời: "Bởi vì,
em không muốn anh nhận ra rằng... em đang khóc...".
Câu trả lời của cô gái lẫn trong tiếng mưa khiến trái tim chàng tan ra
trong bao ý nghĩ sai lầm. Anh hiểu ra rằng cô gái đã yêu anh nhiều như
thế nào, yêu trong đau khổ và dằn vặt. Và anh đang vô tình khiến trái
tim cô nhỏ lệ. Một sự bù đắp sẽ là không muộn nếu như bây giờ anh đã nhận ra tình cảm chân
thành mà cố ấy dành cho mình... Tất cả, chỉ gói gọn trong mưa và nước mắt!